Chúc Vô Hoan đỡ Trần Ngọc Lan dậy, cười nói: “Đại tẩu, trước đây ta đã rất mến đại tẩu, bây giờ ta lại càng yêu mến đại tẩu.”
Trước đây khi đọc sách sử nàng đã rất yêu mến nữ tử trong trinh này, bây giờ gặp gỡ, lại càng yêu mến hơn. Trần Ngọc Lan được khen trong lòng vui mừng khôn tả, hai má ửng hồng.
Chúc Vô Hoan nói tiếp: “Sau này đại tẩu rảnh rỗi không có việc gì làm, có thể dẫn Quân An và mẫu thân vào cung thăm ta.”
Trần Ngọc Lan trong lòng càng vui mừng hơn: “Vâng, nương nương.”
Chúc Vô Hoan lại nói đôi lời với những người khác sau đó rời khỏi phủ Chúc đại tướng quân, đi sang Trần phủ ở bên cạnh.
Người nhà Chúc gia đứng ở cửa phủ, nhìn cấm quân dàn hàng đứng canh gác nghiêm ngặt bên ngoài nhưng không còn cảm giác sợ hãi, bàng hoàng, bất an khi trước nữa. Chúc gia bây giờ đã không còn họa diệt môn. Hoàng hậu nương nương vẫn bình an, Chúc Long Uyên cũng đã lĩnh công chuyện, hoàng thượng không gϊếŧ họ nữa. Chỉ đợi một tháng sau Phiêu Kỵ đại tướng quân nhà họ khải hoàn, Chúc gia sẽ một lần nữa trở thành gia đình quyền quý bậc nhất kinh thành…
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Trần phủ.
Chúc Vô Hoan rời đi, Phụng Trường Dạ cùng Trần đại học sĩ ngồi lại thảo luận chính sự. Bây giờ thấy nàng trở lại, Phụng Trường Dạ chuẩn bị hồi cung. Còn về hoàng thái hậu… Bà vẫn chưa tỉnh, vẫn đang hôn mê, nhưng không sao cả, để hai ma ma khỏe mạnh cõng bà lên xe ngựa là có thể hồi cung.
“Còn nửa chén trà nữa mới tới nửa canh giờ, nàng thật đúng giờ.” Phụng Trường Dạ nói.
“Hoàng thượng đang đợi thần thϊếp, thần thϊếp nào dám không đúng giờ? Không muốn sống sao?” Chúc Vô Hoan nói.
Phụng Trường Dạ quay đầu nhìn nàng, “Nàng không nghe ra là trẫm đang chế giễu nàng sao, bảo nàng đi nửa canh giờ nàng đi đúng nửa canh giờ thật, về sớm một khắc cũng không được?”
Chúc Vô Hoan quay đầu lại ngây ngô nhìn hắn: “Thần thϊếp ngu xuẩn, không nghe ra.”
Trong lòng thì có một giọng nói khác, nghe ra cũng không thèm đếm xỉa, cho ngươi tức chết đi, đã sao nào?
“…”
Phụng Trường Dạ cạn lời nhìn nàng sau đó bước nhanh lên phía trước.
Trần đại học sĩ đi theo sau họ, nhìn hai người họ vừa đi vừa đấu khẩu, cảnh tượng này khiến ông chỉ biết vuốt râu mỉm cười. Tình cảm giữa hoàng thượng và hoàng hậu nương nương thật đẹp. Nhìn xem, cũng cãi vã giống như những cặp vợ chồng bình thường khác. Hơn nữa câu hoàng thượng vừa nói giống như phu quân đợi lâu mà thê tử vẫn chưa về, vừa nhìn thấy thê tử lại tủi thân buông lời oán trách.
Tình cảm đúng là đậm sâu!
…
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Xe ngựa lắc lư, nhanh chóng tiến vào cửa cung. Nhìn mái ngói lưu ly lấp lánh ánh sáng trên nóc nhà, Chúc Vô Hoan khẽ thở dài một tiếng.
Ôi, rốt cuộc ta vẫn lại trở về với chốn tù túng hoa lệ này! Lĩnh Nam của ta, thủy quân của ta, vải của ta, tôm hùm của ta, các món tiềm của ta… Chúng đều ở Lĩnh Nam đợi ta!
Phụng Trường Dạ ngồi trong xe ngựa phía sau chỉ biết bóp trán. Vải trong cung có, tôm hùm không biết là thứ gì, nhưng các món tiềm trong cung cũng có, cá tiềm, gà tiềm, bồ câu tiềm, các món tiềm muốn ăn gì thì ăn! Sao lại cứ đòi phải đi Lĩnh Nam mới được?
Xe ngựa lại lắc lư đi thêm một lúc nữa, Chúc Vô Hoan đột nhiên nhìn thấy mười mấy tiểu cô nương ăn vận sặc sỡ bắt mắt đang đứng phía trước.
Ô kìa, phi tần của bạo quân sao? Vậy thì ta phải ngắm cho thật kĩ. Chúc Vô Hoan hào hứng vén rèm nhìn những mỹ nhân đứng cách đó chừng hơn mười mét. Đúng là mỗi người một vẻ, ai cũng có nét đẹp riêng, hơn nữa ai nấy cũng đều rất trẻ, chỉ chừng ngoài hai mươi, đang là độ tuổi thanh xuân đẹp nhất.
Xe ngựa đi tới đây thì không thể đi tiếp, liền dừng lại. Vừa thấy xe ngựa dừng lại, các mỹ nhân đứng đợi đã lâu vội vàng quỳ xuống khấu đầu.
“Thần thϊếp xin thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Thần thϊếp xin thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Tiểu thái giám lấy hai chiếc ghế đẩu ra đặt xuống bên cạnh hai cỗ xe ngựa.
Phụng Trường Dạ bước xuống trước. Hắn ra hiệu cho các thái giám dìu hoàng thái hậu ở xe ngựa phía sau ra, sau đó lạnh lùng nhìn các phi tần.
“Các ngươi không ở yên trong tẩm cung của các ngươi, tới đây làm gì?”
Phi tử xinh đẹp đứng trước, ngẩng đầu, sắc mặt vui mừng e thẹn nói:
“Chúng thần thϊếp tới cung nghênh hoàng thượng hồi cung…”
Phụng Trường Dạ cười nhạt một tiếng.
“Nơi trẫm sống từ nhỏ, trẫm lại không biết được, cần các ngươi tới dẫn đường cho trẫm sao?”
“…”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Các phi tần tủi thân nhìn hắn, hoàng thượng, người nói vậy thì chúng thần thϊếp sao có thể bắt lời tiếp đây? Chúc Vô Hoan ngồi trong xe ngựa nghe thấy tên thẳng nam Phụng Trường Dạ bóc mẽ các phi tần, suýt chút nữa phì cười. Quả nhiên sự dịu dàng của bạo quân đề đã thuộc về Nguyên công công. Khưa, nữ nhân bọn họ, bao gồm cả Chúc hoàng hậu, muốn có được sự thương tình của hắn, đừng mơ nữa!
Phụng Trường Dạ nghe thấy tiếng lòng của Chúc Vô Hoan lại bốc hỏa.
Hắn lạnh mặt bước tới bên ngoài xe ngựa của nàng, giơ chân lên đá khẽ một cái: “Còn không ra sao, hoàng hậu ngất xỉu trong xe ngựa rồi sao?”
Chúc Vô Hoan nhịn cười, lặng lẽ để Tố Thu dìu xuống xe ngựa.
Sau khi nàng bước xuống liền cho phép các phi tần đáng thương kia đứng dậy, cảm giác quỳ mãi như vậy trước kia nàng đã từng trải, vô cùng khó chịu.
Sau đó hoàng thái hậu ở cỗ xe sau cùng cũng được dìu xuống. Các phi tần đứng dậy nhìn thấy hoàng thái hậu cũng có mặt, đang định chuẩn bị hành lễ thì bất ngờ nhìn thấy hoàng thái hậu hai mắt nhắm nghiền hôn mê, họ lập tức sợ hãi giật mình.
“Hoàng thượng, thái hậu nương nương không sao chứ?”
Các phi tần vây quanh Phụng Trường Dạ, lũ lượt bày tỏ sự lo lắng của mình đối với hoàng thái hậu.
Phụng Trường Dạ không buồn nhìn màn biểu diễn giả tạo của họ, nếu lo lắng thật lòng sao không vây quanh thái hậu hỏi thăm sức khỏe, chạy tới chỗ hắn hỏi cái gì? Chẳng qua chỉ là giả bộ cho hắn thấy mà thôi.
Hắn lạnh nhạt nói “Không sao cả, chỉ là khó ở ngất đi thôi, lát nữa sẽ tỉnh lại.”
Các phi tần thấy hoàng thượng vẫn không ưa gì bọn họ, đành phải tủi thân chạy tới trước mặt hoàng thái hậu tỏ vẻ ân cần.
Mặc dù hoàng thái hậu lúc này đang hôn mê nhưng họ chỉ cần biểu hiện ra sự quan tâm và lo lắng của mình, dìu thái hậu về Thọ Khang Cung, đợi thái hậu tỉnh lại, đại cung nữ bên cạnh thái hậu sẽ nói cho thái hậu biết những biểu hiện của họ. Nếu như được thái hậu chú ý, không chừng khi ấy thái hậu sẽ yêu cầu hoàng thượng tới cung của họ…
Nghĩ tới đây, các phi thần mang trong mình lòng kích động muôn phần, giả bộ vô cùng lo lắng, kéo chân váy bước nhanh tới bên thái hậu. Họ xúm xít đón lấy thái hậu nương nương từ tay thái giám cung nữ, muốn đích thân dìu thái hậu về cung.
Cung nữ thái giám không cản được những nương nương đang cố tỏ ra ân cần này, đành phải lùi lại một bước. Thế là, các phi tần liền dìu thái hậu đi lên phía trước. Thấy hoàng hậu đứng ở bên cạnh, một phi tần trong số họ liền cố tình õng ẹo lên tiếng.
“Hoàng hậu nương nương, sao người không tới hỏi thăm thái hậu nương nương? Thái hậu nương nương đã ngất xỉu rồi, người không quan tâm tới thái hậu sao?”
“…”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Hử? Chúc Vô Hoan đang nhàn tản nghịch móng tay thì nghe thấy câu nói này, nàng lạnh nhạt liếc mắt nhìn cung phi xiêm y màu vàng nhạt. Thân là nhân sĩ xuyên không muốn hạ gục bạo quân để làm nữ hoàng, nàng căn bản chưa từng nghĩ sẽ đấu đá với những phi tần kia, bởi nàng sẽ không đấu với họ để giành đàn ông, đấu gì mà đấu, cả nhà ngồi xuống đánh mạt chược có phải vui hơn không? Kết quả là nữ nhân ngu ngốc kia không muốn để nàng được yên ổn? Câu nói vừa rồi là cố tình bóng gió bắt bẻ nàng trước mặt Phụng Trường Dạ?