Hoàng Hậu Của Trẫm Suốt Ngày Muốn Tạo Phản

Chương 37: Mẫu Thân, Con Nằm Mơ Thấy Chuyện Sắp Xảy Ra

“Tiểu muội, ta không hề lập công, sao đột nhiên hoàng thượng lại thăng cho ta thành Du Kỵ tướng quân?”

Chúc Long Uyên là người được thăng quan, kích động tới mức mặt đỏ bừng: “Có phải là tiểu muội cầu xin hoàng thượng không?”

Chúc Vô Hoan thấy mọi người kích động nhìn mình liền gật đầu sau đó lại lắc đầu.

“Coi như đúng, nhưng cũng không hẳn.”

Nếu như không phải nàng giúp Phụng Trường Dạ giam lỏng Tấn Vương, Phụng Trường Dạ sẽ không thể nào có tâm trạng ban thưởng cho Chúc gia. Nếu như không phải nàng nhắc tới Tống An Xảo trước mặt hoàng thượng, hắn cũng sẽ không tìm được cơ hội thăng chức cho nhị ca… Nhưng… Nếu như Chúc gia không phải gia đình trung liệt, hoàng thượng cho dù có thưởng cho nàng, cho nàng một ít trang sức và những món đồ nhỏ bé khác là cùng, căn bản không thể thăng chức cho người nhà nàng. Nàng cười nói:

“Hôm nay nhị ca được hoàng thượng thăng chức, là gia phong Chúc gia tốt, cũng là vì nhị ca có năng lực, thần lực bẩm sinh nên mới được hoàng thượng xem trọng.”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Chúc Long Uyên nghe tiểu muội nói vậy liền cười hồn hậu.

Thì ra ta bẩm sinh thần lực đã truyền tới tai hoàng thượng sao?” Hắn gãi đầu: “Vậy lần này ta đi diệt phỉ nhất định phải biểu hiện thật tốt, không phụ lòng hoàng thượng đã xem trọng.”

Chúc Hiên Viên vỗ vai hắn, sắc mặt vui mừng cười nói: “Có dũng song cũng phải có mưu, khi đi nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của Trần đại nhân. Ông ta là thượng cấp hϊếp có vô cùng nhẫn nại dẫn dắt tân binh, đệ có gì không hiểu hãy thỉnh giáo ông ta, ông ta nói sao thì cũng thật thà nghe theo, đừng cậy dũng thất phu, làm hỏng đại sự của Trần đại nhân.Chúc Vô Uyên ngoan ngoãn gật đầu. Đại ca gia nhập quân doanh lâu năm, cũng đã từng nhiều lần được cử đi làm việc, đại ca biết nhiều hơn hắn, không có cha ở nhà, hắn phải nghe lời đại ca. Hơn nữa, hắn không có ưu điểm gì ngoài thật thà.

Chúc Vô Hoan mỉm cười nhìn nhị a: “Nhị ca hãy đi thu thập hành trang đi, sáng mai phải đi rồi, lần này gấp gáp, e là để tới lúc đó sẽ không kịp thu dọn.”

Chúc Vô Hoan đáp lời, mặt mày hớn hở chạy đi. Vừa chạy tới sân bên ngoài, hắn đột nhiên nghĩ ra một việc nên lại chạy về.

“Tiểu muội, vừa nãy khi muội vào phủ có nhìn thấy nhị tẩu của muội không?”

Bàn tay bưng chén trà của Chúc Vô Hoan khẽ chững lại. Nàng ngẩng đầu mỉm cười như không hề có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Sao vậy, nhị ca muốn đón nhị tẩu về sao?”

Nhị ca gãi đầu: “Đúng vậy, muội nhìn cháu muội, chưa đầy một tuổi không thể rời xa mẹ được. Nếu Chúc gia nhà ta đã không còn kiếp nạn diệt môn nữa thì cũng nên đón nàng ta về.”

Hắn lại kiêu ngạo nói tiếp: “Hơn nữa ta thăng chức rồi, việc này nàng ta còn chưa biết, ta cũng muốn nàng ấy vui vẻ.”

Chúc Vô Hoan ánh mắt thoáng vụt sáng, cười nói: “Nhị ca huynh quên rồi sao, phụ thân của nhị tẩu là Binh bộ thượng thư, việc huynh nhận chức cần phải thông qua Binh bộ, nhị tẩu sẽ sớm biết thôi.”

Chúc Long Uyên ngớ người: “Cũng đúng!”

Chúc Vô Hoan nói tiếp: “Nhị ca, bây giờ huynh cần đi diệt phỉ, nhà ta ai mà không lo lắng? Nhị tẩu biết được cũng lo lắng vậy. Nhị tẩu còn đang mang thai, nếu như cả ngày lo lắng cho huynh, đối với nhị tẩu và đứa bé trong bụng có gì tốt chứ? Chi bằng hãy để nhị tẩu ở nhà ngoại cùng cha mẹ một thời gian, huynh trở về rồi đón sau.”

Chúc Long Uyên loáng thoáng cảm thấy lời tiểu muội nói có gì đó bất ổn nhưng hắn nhất thời nghĩ không ra. Liếc mắt nhìn Chúc lão phu nhân và đại ca đại tẩu, thấy mọi người đều không phải bác lời tiểu muội nói, hắn cũng vui vẻ đồng ý.

“Nếu mọi người đều không phản đối thì quyết định vậy đi.”

Hắn vui vẻ nói: “Đợi ta giải quyết công chuyện trở về, ta nhất định sẽ đón nàng ta về lại phủ!”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Thấy bóng hắn khuất dần trong tầm mắt, Chúc Vô Hoan liền thu lại ánh mắt, bảo tiểu đệ Thừa Ảnh mới sáu tuổi ngồi bên cạnh: “Dẫn Quân An ra sân chơi có được không?”

“Vâng, tam tỉ.”

Chúc Thừa Ảnh ngoan ngoãn gật đầu, bế bổng Tiểu Quân An đang nhón chân bốc bánh trên bàn lên chạy ra ngoài: “Đi thôi! Người lớn đang bàn chuyện chính sự, hai đứa bé chúng ta bị chê bai, chúng ta đi chơi thôi!”

Chúc Vô Hoan nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Thừa Ảnh không nhịn được cười. Nàng lắc đầu, quay lại nhìn mấy người lớn.

“Tống An Xảo không thể về lại Chúc gia. Mẫu thân, đại ca, đại tẩu, tứ đệ, mọi người cho rằng vì sao hoàng thượng đột ngột thăng chức cho nhị ca, phái nhị ca tới vùng núi Kính Nhạn cách xa ba ngàn dặm để diệt phỉ?”

Nàng nhìn mọi người, trầm giọng nói: “Chính là vì Tống An Xảo nóng lòng muốn rời khỏi Chúc gia bị hoàng thượng bắt gặp. Người nói nữ tử như vậy không xứng với nhị ca, vì thế quyết định cử nhị ca đi xa một thời gian để con và mẫu thân xử lý việc của Tống An Xảo trong thời gian này.”

Nghe Chúc Vô Hoan nói vậy, mọi người đều sững người. Hai vợ chồng Chúc Hiên Viên đưa mắt nhìn nhau, thì ra nhị đệ thăng chức là vì vậy. Chúc Thuần Quân cũng sửng sốt, có được quan chức nhưng lại mất vợ, điều này là tốt hay xấu với nhị ca?

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Chúc lão phu nhân phản ứng mạnh nhất, bà ôm ngực nói:

“Sao lại như vậy? Là Chúc gia ta viết hưu thư cho Tống An Xảo về nhà mẹ đẻ lánh nạn, không phải Tống An Xảo tự yêu cầu trở về… Sao hoàng thượng lại vì chút chuyện nhỏ đó mà không cho lão nhị có người vợ này?”

Liếc mắt nhìn Trần Ngọc Lan, lão phu nhân nói tiếp:

“Lùi một bước, cho dù so sánh với Ngọc Lan không về nhà mẹ đẻ, Tống An Xảo nhận hưu thư có phần bạc bẽo, nhưng đây cũng không phải tội lỗi nhất định phải từ vợ, An Xảo tội không đáng chết.”

Chúc Hiên Viên và Trần Ngọc Lan cũng gật đầu.

“Nhị đệ và em dâu tình cảm rất tốt, hai người còn có một đứa con, nhị đề sẽ không đồng ý từ vợ đâu. Hắn thà không làm Du Kỵ tướng quân cũng sẽ không hòa ly với em dâu đâu.”

Chúc Thuần Tuấn cũng gật đầu, hắn tuy cảm thấy nhị tẩu hơi đáng ghét nhưng tội lỗi không tới mức vậy.

Chúc Vô Hoan nhìn bốn người họ thở dài.

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Nàng biết là không hiểu những việc vô liêm sỉ, đáng ghê tởm mà Tống An Xảo làm trong lịch sử, mọi người sẽ không thấy cô ta không xứng làm con dâu nhà Chúc gia.

Đương nhiên nàng nghi ngờ rằng cho dù biết những việc đó, người nhà Chúc gia cũng sẽ tha thứ cho Tống An Xảo. Vì Tống An Xảo là người từng chung sống với họ hai năm, có tình cảm, Tống An Xảo nhất thời hồ đồ gây ra lỗi lầm, họ có thể cho cô ta cơ hội thay đổi, chứ không phải một đòn đánh chết luôn.

Họ không phải là người ngoài cuộc như nàng. Nàng không hề có tình cảm với Tống An Xảo, ngay từ đầu, Tống An Xảo trong mắt nàng đã là một ả đàn bà đáng ghê tởm trong lịch sử. Vì thế nàng có thể lạnh lùng giúp Chúc gia loại bỏ người con dâu không đáng tin cậy này. Nhưng lúc này nhìn phản ứng của mọi người, nàng bất giác tự hỏi lòng mình… Nàng là giúp bản thân loại trừ người đàn bà đáng ghét Tống An Xảo hay là giúp Chúc gia loại trừ Tống An Xảo?

Người nhà Chúc gia rõ ràng không muốn mất đi người con dâu này, nàng một người ngoài cuộc chỉ vì sự yêu ghét cá nhân mà tự ý quyết định giúp họ loại trừ Tống An Xảo, làm vậy có phải là đã lo chuyện bao đồng không? Bởi người chung sống cùng Tống An Xảo là họ chứ không phải là nàng.

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Day ấn đường, Chúc Vô Hoan quyết định bóng gió nói cho họ biết về những việc xảy ra trong lịch sử, còn có chấp nhận Tống An Xảo nữa hay không thì hãy xem sự lựa chọn của họ.

“Mẫu thân, tối qua con nằm mơ, mơ thấy những việc xảy ra trong tương lai…”