Thái hậu nghiến chặt răng, nhìn hắn chòng chọc. Phụng Trường Dạ căn bản không quan tâm tới ánh mắt của hoàng thái hậu, hắn liếc mắt nhìn Chúc Vô Hoan sau đó giơ một bàn tay ra: “Hoàng hậu, lại đây để trẫm xem nào, có sợ hãi không?”
Mọi kích động nhiệt huyết khi thấy hắn bá khí chỉ trích hoàng thái hậu của Chúc Vô Hoan đều ngay lập tức tan thành mây khói khi hắn giơ tay ra. Nàng không còn cảm thấy hắn bá khí đàn ông nữa mà chỉ thấy hắn chó vô cùng.
[Bảo ta lại chỗ hắn? Khưa khưa! Vừa rồi khi ta nhào ngã đâu thấy hắn đỡ ta! Giương mắt nhìn ta ngã sấp ra đất cũng không buồn giơ tay, giờ lại giả vờ giả vịt bảo ta tới chỗ hắn! Phì! Chị đây bây giờ là nữ nhân mà ngươi không thể với tới được!]
Nàng lại ngẫm nghĩ xem mình có cần phải giả ngất xỉu để từ chối sự quan tâm giả tạo của bạo quân hay không. Trong lúc nàng đang thả lỏng cơ thể chuẩn bị ngã xuống bàn đã thì nàng đã nhìn thấy có người ngất xỉu trước mình. Ngẩng đầu nhìn thì ra là thái hậu nương nương ngất xỉu.
Hôm nay thái hậu đầu tiên là bị con dâu chỉ trích không hề khách sáo, sau tới con trai không những không giúp đỡ, ngược lại còn nối gót con dâu ép buộc bà ta không chút nể nang, bà là quý nhân sống trong nhung lụa được người khác kính trọng sao có thể chịu được cơn giận dữ này? Bà ta kiềm chế không được, bốc hỏa công tâm ngất xỉu.
“Mẫu hậu!”
Phụng Tường Dạ đang cạn lời với suy nghĩ của Chúc Vô Hoan thì bất ngờ thấy mẫu hậu ngất xỉu, hắn lập tức giật nảy mình. Hắn vội vàng chạy tới đỡ lấy mẫu hậu, sau đó gọi xuống chân hòn giả sơn: “Mau đi mời đại phu!”
Nơi này cách hoàng cung khá xa, mời thái y tới thì không kịp, chỉ có thể mời đại phu tới khám trước. Sau đó hắn bế vội mẫu hậu lên, bước nhanh xuống giả sơn.
Chúc Vô Hoan thấy hắn đã đi rồi liền thở phào một hơi, không cần phải đi tới bị hắn kéo tay giả bộ quan tâm nữa. Nàng liếc nhìn Tấn Vương vẫn đang quỳ ở hoa viên bên cạnh, nói với Cơ Vân Trường đang chuẩn bị đi theo hoàng đế: “Đi dẫn Tấn Vương tới Trần phủ, đợi lát nữa thái hậu không vấn đề gì, hoàng thượng cần thẩm vấn hắn.”
Cơ Vân Trường do dự một lát , ngẩng đầu nhìn Chúc Vô Hoan, chắp tay nhận lệnh: “Mạt tướng xin tuân theo khẩu dụ của nương nương.”
Nói xong hắn liền bay người qua hoa viên bên cạnh.
Chúc Vô Hoan lúc này mới chậm rãi bước xuống giả sơn, đi theo dòng người Phụng Trường Dạ tới chủ viện của Trần gia.
…
Một khắc sau, đại phu tới. Sau khi bắt mạch cho thái hậu đang hôn mê, đại phu liền quỳ xuống bẩm báo với Phụng Trường Dạ.
“Hoàng thượng, thái hậu nương nương là nộ hỏa công tâm dẫn tới hôn mê, không vấn đề gì cả, ngủ một lát sẽ tỉnh. Thảo dân xin kê một vài đơn thuốc, nương nương uống xong sẽ khỏe.”
“Làm đi.”
Phụng Trường Dạ gật đầu. Đại phu rời đi xong, hắn cúi đầu nhìn mẫu hậu nằm trên giường, ánh mắt lấp lánh. Nói một câu đại nghịch bất đạo… Mẫu hậu ngất xỉu lúc này, ngất thật đúng lúc.
Hắn khẽ nhếch môi, ra hiệu cho thái giám cung nữ đứng bên cạnh: “Hầu hạ mẫu hậu cẩn thận.”
Nói xong liền bước nhanh ra khỏi phòng.
Ngoài sân, gia đình Trần đại học sỹ cung kính đứng đợi. Chúc Vô Hoan cũng đứng trước mặt bọn họ. Phụng Trường Dạ vừa bước ra liền giơ tay ra hiệu cho Trần đại học sỹ và Chúc Vô Hoan đi theo mình. Trần đại học sỹ và Chúc Vô Hoan đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ đi theo Phụng Trường Dạ. Khi đã đi cách xa phòng của thái hậu, Phụng Trường Dạ mới lạnh lùng nói:
“Trần Vinh.”
“Có thần!”
Trần đại học sỹ lập tức quỳ gối khấu đầu, cung kính nghe khẩu dụ.
Phụng Trường Dạ nhìn thẳng vào hắn,”Mau chóng sai người của phủ ngươi đi mời lục bộ thượng thư, tả hữu thừa tướng, các đại tướng quân Trợ Quốc, Chấn Quốc, Quán Quân, Hoài Hóa tới Trần phủ gặp trẫm!”
Ngừng lại một lúc, hắn nhíu mày nói: “Trừ Binh bộ thượng thư ra!”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Binh bộ thượng thư là phụ thân của Tống An Xảo, bây giờ hắn rất ghét Tống An Xảo, bởi vậy cũng không muốn nhìn mặt Binh bộ thượng thư.
Nghe lời hoàng thượng, Trần đại học sỹ vội vàng ngẩng đầu. Hắn nhớ tới lời hoàng hậu nói Tấn Vương có lòng mưu phản, lẽ nào hoàng thượng muốn nhân lúc thái hậu nương nương hôn mê, triệu tập quần thần xử lý Tấn Vương. Hắn không dám do dự, lập tức khấu đầu nhận lệnh.
“Thần lĩnh chỉ!”
Nói xong hắn liền lập tức đứng dạy, sắp xếp hộ viện trung thành trong phủ tới các phủ mời người. Phụng Trường Dạ quay người lại nhìn Chúc Vô Hoan. Hắn nói thẳng.
“Trẫm muốn nhân lúc thái hậu bất tỉnh nhân sự, triệu tập thừa tướng và ngũ bộ thượng thư cùng các đại tướng quân tới cùng nghị sự, giam lỏng Tấn Vương.”
Chúc Vô Hoan ngạc nhiên nhìn hắn. Quả quyết tới vậy sao? Mặc dù nàng có chút bất ngờ trước sự quyết đoán của hắn nhưng trong lòng vẫn rất vui. Bây giờ cùng văn võ trọng thàn giam lỏng Tấn Vương, đợi tới khi thái hậu tỉnh lại, việc đã đâu vào đấy, thái hậu có thể khóc lóc bắt bẻ hoàng thượng được chứ sao có thể đi khóc lóc bắt bẻ các trọng thần trong triều. Đây là việc quốc sự, không cho phép thái hậu nhúng tay vào.
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Cần phải biết rằng thái hậu của triều Đại Ninh không có thực quyền, không giống với Từ Hi thái hậu tay nắm quyền điều hành triều chính của triều Thanh, việc triều đình, vị thái hậu này không có tiếng nói, nếu không vừa rồi sao có thể khiến mình tức giận ngất xỉu, không thể tự phế bỏ hoàng hậu!
“Hoàng thượng anh minh!”
Chúc Vô Hoan hành lễ đáp.
Phụng Trường Dạ nghe được tiếng lòng của nàng, thầm tự suy đoán triều Thanh là triều đại gì, Tử Hi thái hậu là ai, sao lại có thể nắm quyền triều chính thay cho hoàng đế, hoàng đế đó là phế vật hay sao? Hắn nhíu mày suy nghĩ, nhìn vào mắt Chúc Vô Hoan.
“Hoàng hậu, trẫm không thể vô duyên vô cớ giam lỏng Tấn Vương, vì thế đợi lát nữa các đại thần tới, trẫm sẽ sai Cơ Vân Trường thuật lại toàn bộ những điều ngươi và Tấn Vương nói trong hoa viên cho các đại thần nghe.”
“Việc này tuy có thể cho trẫm lý do giam lỏng Tấn Vương nhưng việc ngươi và Tấn Vương trước đây có tình cảm cũng bị người khác biết được, sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của ngươi…”
“Hoàng hậu, ngươi không trách trẫm chứ?”
Nghe hắn giải thích như vậy, Chúc Vô Hoan càng kinh ngạc hơn. Trong lòng nàng nghĩ thầm…
[Ngươi mang hình tượng bạo quân mà, những việc này ngươi cứ độc đoán chuyên chế quyết định là được, tại sao lại phải nói với ta?]
[Ngươi không biết ngươi giải thích với ta như vậy, không hề giống bạo quân chút nào!]
[Lẽ nào… Thanh danh của ngươi thực sự bị Tấn Vương hủy hoại, ngươi vốn dĩ không phải bạo quân như lịch sử ghi chép sao?]
[Nhưng mấy năm tới những việc ngươi tàn bạo gϊếŧ người hình như cũng đều là thật…]
Chúc Vô Hoan ngờ vực nhìn Phụng Trường Dạ, càng ngày càng thấy không hiểu con người này. Nàng không nghĩ nhiều về việc này, bình tĩnh cười nói:
“Hoàng thượng không cần lo lắng cho thần thϊếp, thần thϊếp là người nhà Chúc gia, lòng trung thành của Chúc gia đối với hoàng thượng trời đất có thể chứng giám. Chỉ cần có thể chia sẻ lo lắng với hoàng thượng, thanh danh của thần thϊếp đâu có quan trọng gì!”
Sau khi ca ngợi Chúc gia một hồi, nàng tiếp tục nói.
“Hơn nữa thần thϊếp đâu có ngốc, thần thϊếp biết cho dù hôm nay hoàng thượng gϊếŧ toàn bộ những người đứng dưới giả sơn để diệt khẩu thì việc thần thϊếp và Tấn Vương trước đây có tình cảm cuối cùng cũng sẽ bị lan truyền ra ngoài.”
“Vì thái hậu biết việc này, tâm phúc của Tấn Vương cũng biết việc này!”
“Một khi Tấn Vương gặp chuyện, họ sẽ điên cuồng phản công, đem việc thần thϊếp và Tấn Vương từng có tình cảm đi đồn đại khắp nơi, hòng dùng cách này để bôi nhọ hoàng thượng, vu khống người vì không chấp nhận được tình cảm giữa thần thϊếp và Tấn Vương nên mới giam lỏng hắn.”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Nói tới đây Chúc Vô Hoan hành lễ thật sâu.
“Từng có tình cảm với Tấn Vương là việc riêng của thần thϊếp, không oán được ai. Hậu quả đối mặt sau khi việc này bị phơi bày, thần thϊếp nguyện một mình gánh chịu.”