Hoàng Hậu Của Trẫm Suốt Ngày Muốn Tạo Phản

Chương 29: Bạo Quân! Cầu Xin Người Hãy Phể Bỏ Ngôi Vị Hoàng Hậu Của Ta!

Nàng ngẩng đầu nhìn Phụng Trường Dạ, cố gắng nỗ lực để ánh mắt xuất hiện chút ăn năn: “Thật xin lỗi hoàng thượng, việc này nếu lan truyền ra ngoài, e là sẽ tổn hại sự anh minh của hoàng thượng, khiến hoàng thượng trở thành trò cười để bá tánh bàn tán dị nghị…”

Nói xong nàng lại cúi đầu, tỏ vẻ xem thường cái chết.

“Thần thϊếp cầu xin hoàng thượng phế hậu, giáng thần thϊếp xuống làm thứ dân, đuổi tới Lĩnh Nam! Thần thϊếp đức hạnh tồi tệ, danh tiếng tổn hại, tự thấy mình không xứng đáng làm vợ hoàng thượng, mong thần thượng đừng vì niệm tình lòng trung thành của Chúc gia mà mở cho thần thϊếp một con đường sống, hãy hạ chỉ phế bỏ thần thϊếp đi.”

Phụng Trường Dạ không ngờ lại nghe thấy nữ tử xuyên không này nói vậy. Ánh mắt hắn kinh ngạc nhìn nàng. Trước đây thấy nàng cười đùa, ngô nghê, không ngờ khi gặp phải chuyện chính sự nàng ta lại hiểu lí lẽ tới vậy. Nếu như đổi lại thành những nữ tử khác, thấy kẻ làm phu quân không những không thay họ chống đỡ kiếp nạn lại còn vô tình công bố việc đáng xấu hổ của họ trước mặt bàn dân thiên hạ, họ chắc chắn sẽ oán hận phu quân của mình vô tình vô nghĩa. Còn nữ tử trước mắt thì không hề oán hận hắn. Cô ta không chỉ biết điều còn rất hiểu hắn, vì hắn, cô ta chủ động xin hắn phế hậu! Hắn vẫn luôn mong muốn có một người đầu ấp tay gối dịu dàng, hiểu hắn như vậy… Lẽ nào đây chính là ý nghĩa của việc ông trời cho nữ nhân này xuyên không tới triều Đại Ninh? Ông trời ban cho hắn một người kề gối hiểu lý lẽ?

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Khi Phụng Trường Dạ đang một mình cảm động thì bất ngờ nghe thấy đối thoại giữa nữ nhân trước mặt và hệ thống! Thần sắc của hắn lập tức biến đổi.

[Kí chủ, ngươi biểu diễn xuất sắc lắm!]

Hệ thống ân cần nói, lại còn mô phỏng cả tiếng vỗ tay, cổ vũ Chúc Vô Hoan. Chúc Vô Hoan vẫn giữ nguyên tư thế cúi người hành lễ, cười hi hi nói với hệ thống: [Ai bảo ta diễn kịch chứ? Lần này là ta nói thật!]

Không đợi hệ thống thắc mắc, nàng liền nói tiếp.

Nàng thở dài, [Ngươi xem, ta dũng mãnh tới độ làm thái hậu tức giận ngất xỉu, đợi lát nữa con trai út mà bà ta cưng chiều cũng vì ta mà bị giam lỏng, bà ta tỉnh lại chắc chắn sẽ hận ta muốn chết.]

[Về lại hoàng cung chỗ bà ta cung đấu cả đời, đó là sân nhà của bà ta, ta sao có thể là đối thủ? Bị bà ta đối phó, ta sợ chết thế nào cũng không biết! Tình hình này, thà rời xa kinh thành còn tốt hơn!]

[Còn một nguyên nhân nữa là, thông qua cuộc chiến ngày hôm nay, ta phát hiện ra rằng có lẽ ta không phải là đối thủ của bạo quân!]

[Ngươi xem, chúng ta ở đây bọ ngựa bắt ve, hắn sắp xếp Cơ Vân Trường chim sẻ đằng sau bắt gọn ta và Tấn Vương, hắn chơi hay vậy, ta ở trước mặt hắn sao có thể chơi qua hắn được?]

[Vì thế lúc này chúng ta không phải trực tiếp đấu chọi với hắn được, chúng ta nên tạm thời né tránh, rời xa khỏi hắn.]

[Vì thế ta nhân cơ hội này thỉnh cầu hắn phế hậu, đuổi ta tới Lĩnh Nam.]

[Lĩnh Nam trong mắt người cổ đại là một vùng đất hoang vu khí độc hoành hành, không phát triển đạo thánh nhân, nhưng những người xuyên không như chúng ta đều biết rằng nơi đó là khu vực Triều Sán vô cùng giàu có, là vùng đất giáp biển.]

[Chúng ta chỉ cần tới Lĩnh Nam là có thể dựa vào kinh nghiệm của người đời sau dốc lực phát triển kinh tế, sau đó tới vùng bờ biển chế tạo tàu thuyền, phát triển thủy thủ, nghiên cứu thuốc nổ, tới khi đó chúng ta sẽ có thể dẫn theo thủy quân công hạ triều Đại Ninh.]

[Ta nghĩ mãi rồi, cảm thấy phát triển như vậy mới là điều chúng ta nên làm.]

[Ở trước mắt bạo quân thì có thể làm được việc lớn gì chứ? Chỉ khi rời xa hắn chúng ta mới có thể phát triển, ngươi nói có đúng không?]

Hệ thống nghe tới đây liền ra sức ủng hộ.

[Kí chủ nói rất đúng! Chỉ cần kí chủ giữ vững tư tưởng hạ gục bạo quân, bất luận kí chủ lựa chọn chiến trường chính ở đâu cũng đều được cả! Để hỗ trợ kí chủ, hệ thống có rất nhiều tài liệu chế tạo thuyền và thuốc nổ, chỉ cần kí chủ tích cực làm nhiệm vụ nhận điểm, khi đó có sự giúp đỡ của hệ thống, kí chủ muốn cái gì thì có thể chế tạo cái đó!]

Nói tới đây, nó lại thầm giúp mình rửa tội.

[Hệ thống thực sự không phải là phế vật vô dụng, hệ thống là vạn năng, chỉ là kí chủ không có điểm để trao đổi với hệ thống mà thôi!]

Chúc Vô Hoan lúc này nghĩ tới việc có thể thoát thân, tâm trạng vô cùng vui vẻ, đối phó đáp: [Ừ, ngươi không phải thứ vô dụng, Đại Lực Hoàn của ngươi vẫn rất hữu dụng.]

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

“…”

Phụng Trường Dạ nghe được cuộc trò chuyện giữa hệ thống và Chúc Vô Hoan, chút cảm động trong lòng, chút an ủi tìm được tri kỉ ngay lập tức tiêu tan.

Ánh mắt hắn nhìn Chúc Vô Hoan lạnh hẳn đi. Nữ nhân chết tiệt.

Hắn còn tưởng rằng những gì cô ta vừa nói là suy nghĩ cho hắn, hắn còn tưởng rằng cô ta thực sự hiểu lí lẽ. Kết quả là vì cô ta muốn thoát thân. Lãng phí sự cảm động và niềm vui của hắn ban nãy. Hắn quả nhiên không nên ôm bất cứ hi vọng nào đối với một nữ nhân lạnh lùng nhẫn tâm. Hắn nghiến răng ken két. Khưa, muốn thoát khỏi hắn, cũng phải xem xem hắn có đồng ý hay không! Giá trị lợi dụng của cô ta hắn vẫn chưa vắt cạn kiệt, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cô ta rời đi, cả đời này cô ta đừng hòng đi đâu được, chỉ có thể ở bên cạnh hắn!

Nghĩ tới đây, Phụng Trường Dạ liền bước lên hai bước.

“Hoàng hậu làm gì có tội gì chứ?”

Hắn cũng lập tức diễn xuất xuất thần, nắm lấy đầu ngón tay của Chúc Vô Hoan. Cho dù là diễn kịch với nàng hắn cũng không muốn có tiếp xúc quá nhiều với nàng và cũng rất ghét bỏ nàng.

Còn Chúc Vô Hoan đang nóng lòng đợi bạo quân phế hậu nghe được mấy từ này liền ngớ người. Nàng vội ngẩng đầu nhìn Phụng Trường Dạ.

Ngươi nói gì?

Có tội gì chứ?

Đại ca, ngươi không nhầm đấy chứ, vợ ngươi trong lòng có người khác, bị vô số người bắt quả tang khi đang lén lút gặp mặt người khác, ngươi không mất mặt sao?

Khiến hoàng để ngươi bị mất mặt, đó chính là lỗi của vợ ngươi. Ngươi là bạo quân, nên phế hậu, ngươi mau phế hậu đi.

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Phụng Trường Dạ nghe thấy suy nghĩ của nàng, cố kìm nén khóe miệng nhếch lên. Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, nói rất chân thành.

“Những câu thể hiện lòng trung thành của hoàng hậu với trẫm ở hoa viên, trẫm nghe thấy hết cả, hoàng hậu giúp trẫm thăm dò lòng lang dạ sói của Tấn Vương nên mới đi gặp Tấn Vương, không hề gian díu với Tấn Vương, trẫm hiểu!”

“Hiện giờ hoàng hậu lại vì trẫm, đồng ý công bố chuyện cũ giữa ngươi và Tấn Vương cho mọi người biết, thà tổn hại thanh danh của bản thân cũng để trẫm có thể giam lỏng Tấn Vương , lòng trung thành, tình ý này của hoàng hậu, trẫm vô cùng cảm động!”

“Đợi sau khi Tấn Vương bị giam lỏng, hoàng hậu là người có công, tới khi đó trẫm phải trọng thưởng mới đúng, sao có thể phế bỏ ngôi vị hoàng hậu của ngươi chứ?”

Hắn buông ngón tay Chúc Vô Hoan ra, bá khí nói: “Đợi sau khi về cung, trẫm sẽ ban thưởng cho hoàng hậu.”

Vừa dứt lời, hắn liền ghé người về phía nàng, cố tình thì thầm bên tai nàng.

“Không biết hoàng hậu muốn gì, vàng bạc châu báu hay san hô đáy biển? Son phấn lụa là gấm vóc, hay là…”

Hắn bóng gió nhìn vào mắt nàng. Sau đó lại ghé sát tai nàng, giọng điệu mùi mẫn nói ra mấy từ phía sau.

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)