Hoàng Hậu Của Trẫm Suốt Ngày Muốn Tạo Phản

Chương 27: Thái Hậu Khóc Lóc Thỏa Hiệp Nhượng Bộ

Phụng Trường Dạ nhìn thẳng vào mắt thái hậu. Đúng là thiên vị không hạn mức! Hắn lạnh lùng nói:

“Vậy mẫu hậu muốn sao? Người luôn miệng cáo buộc hoàng hậu của trẫm không giữ đạo làm vợ, vậy thì cũng phải có gian phu chứ? Một mình nàng ta sao có thể làm ra việc không giữ đạo làm vợ?”

Hắn liếc nhìn Tấn Vương đang quỳ ở hoa viên nhà bên, tiếp tục nói: “Hơn nữa, mẫu hậu người luôn miệng nói Tấn Vương là em trai ruột của trẫm, trẫm phải bảo vệ hắn, vậy hắn đối xử với trẫm ra sao?”

Ánh mắt hắn giễu cợt: “Luôn nhòm ngó thê tử cưới xin đàng hoàng của trẫm, hắn đúng là một người em trai tốt!”

Hắn lạnh lùng quay qua nhìn lại hoàng thái hậu: “Mẫu hậu, con trai út của người quan tâm thê tử của trẫm như vậy, có phải hắn còn tính toán một ngày nào đó loại bỏ trẫm, sau đó rước hoàng hậu của trẫm về làm hoàng hậu của hắn không?”

Hoàng thái hậu không ngờ Phụng Trường Dạ trước giờ vốn luôn kính trọng mình không những không nghe lời bà còn sắc bén chất vấn bà như vậy, đúng là không hề nể nang gì cả.

Bà tực giận vỗ bàn: “Người muốn làm ai gia tức chết sao?”

Phụng Trường Dạ chắp tay hành lễ: “Nhi thần không dám!”

Hắn lập tức kiên định: “Nhi thần vẫn là câu nói đó, nếu người dùng tội danh “không giữ đạo làm vợ” để xử lý hoàng hậu, vậy thì cần phải tìm cho hoàng hậu một “gian phu”! Không có gian phu, vậy hoàng hậu đương nhiên vẫn băng thanh ngọc khiết, không có tội trạng để xử phạt!”

Thái hậu tức nổ phổi, nhất định phải cắn chặt lấy Cẩn Nhi không buông ra sao? Bà ôm chặt l*иg ngực, trừng mắt nhìn Phụng Trường Dạ, giọng điều đầy uy hϊếp: “Dạ Nhi, người vì tiện phụ này ngỗ ngược với mẫu hậu có đúng không? Người vì tiện phụ này không cần ai gia nữa có đúng không?”

Phụng Trường Dạ thầm cười nhạt, lại nữa rồi. Những lời như vậy hắn đã nghe vô số lần rồi.

— Dạ Nhi, bay giờ người muốn đuổi em trai ruột của mình đi, vậy sau này có phải cũng không cần nhận mẫu hậu nữa phải không?

— Dạ Nhi, người bận việc triều chính không có thời gian ở bên mẫu hậu, chỉ có em trai người là có thể ngày ngày vào cung giúp mẫu hậu vui vẻ, nếu người đuổi em trai mình đi thì có khác với việc lấy đi nửa mạng sống mẫu hậu! Dạ Nhi, người muốn giương mắt nhìn mẫu hậu khóc tới mù hai con mắt sao?

Bà thường nói như vậy, nhưng bà có biết, bà vì bảo vệ người khác nói ra những lời uy hϊếp hắn, hắn cũng rất đau lòng! Những lời như vậy nói nhiều rồi, hắn cũng rất đau khổ thất vọng. Và lúc này, trái tim hắn lại thất vọng thêm một phần.

Phụng Trường Dạ ngẩng đầu nhìn thái hậu, ánh mắt thờ ơ.

“Mẫu hậu nói trẫm ngỗ ngược, nhưng… Người muốn bảo vệ Tấn Vương lại đẩy toàn bộ tội danh cho hoàng hậu của trẫm một mình gánh chịu, vậy mẫu hậu có từng quan tâm tới cảm nhận của trẫm? Hoàng hậu là thê tử của trẫm! Là một thể với trẫm, người nâng cao Tấn Vương, giẫm nàng ta xuống bùn lầy, như vậy khác nào chà đạp lên trẫm?”

Hắn nhấn mạnh, giọng nói chắc nịch.

“Còn người nói trẫm không cần mẫu hậu nữa, những lời này hi vọng mẫu hậu hãy suy nghĩ kĩ, sau này đừng nói nhiều nữa, nếu như mẫu hậu không cần tình cảm mẫu tử nữa, vậy trẫm… hà tất phải cần nó?”

Thái hậu bị những lời nói này làm cho hoa mắt chóng mặt, loạng choạng lùi lại đằng sau, lưng dựa vào bàn đá lạnh toát mới có thể dừng lại được. Bà giơ tay vịn lấy thành bàn đá, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Phụng Trường Dạ!

“Người… người nói gì?”

Môi bà mấp máy, không dám tin rằng con trai lớn luôn ngoan ngoãn nghe lời lại dám nói ra những lời chống đối mình như vậy! Hơn nữa lại còn nói trước mặt rất nhiều người. Sao hắn dám? Bà là người sinh thành, nuôi nấng và đưa hắn đăng cơ ngôi vị hoàng đế, bà là mẫu thân hắn từng thề rằng sẽ bảo vệ cả đời khi còn nhỏ! Phụng Trường Dạ ánh mắt âm trầm nhìn thái hậu. Thấy thái hậu như vậy, hắn vốn nên ngậm miệng lại nhưng hắn không. Hắn nói từng chữ một, lặp lại những điều vừa nói: “Trẫm nói, trẫm rất trân quý tình mẫu tử, cũng hi vọng mẫu hậu trân quý.”

Nói xong, hắn đứng dậy, lạnh lùng nhìn dãy núi phía xa, mặc kệ thái hậu kinh ngạc, bàng hoàng. Trái tim hắn lúc này rất lạnh, rất bực bội. Mẫu hậu không biết tại sao hắn lại giống như biến thành một người khác, tại sao dám nói vậy với bà…

Vì hắn biết được việc ba năm sau mình đột tử từ miệng nữ nhân xuyên không! Đây chính là kết cục thái hậu hết lần này tới lần khác thiên vị Tấn Vương, lấy cái chết để ép hắn cho Tấn Vương ở lại kinh thành. Hắn đột tử rồi, Tấn Vương đoạt hết mọi thứ hắn từng sở hữu.

Mặc dù hắn không biết trong việc Tấn Vương mưu hại hắn, mẫu hậu có nhúng tay vào hay không, nhưng hắn dám chắc rằng nếu không có mẫu hậu ép buộc, hắn chắc chắn sẽ không để mối tai họa Tấn Vương ở lại kinh thành, mặc cho thế lực của hắn lớn mạnh lên.

Thử hỏi, khi hắn biết được con trai út mà mẫu hậu của hắn thiên vị hại chết hắn, sau đó lại nhìn thấy mẫu hậu ngang nhiên bênh vực người con trai út đó trước mặt hắn, hắn có thể giữ bình tĩnh được sao?

Hắn không thể bình tĩnh được. Nếu như mẫu hậu cứ bênh vực Tấn Vương như vậy, sau này hắn sẽ không thể làm một cặp mẫu tử mẹ hiền con ngoan với mẫu hậu được. Chúc Vô Hoan lặng lẽ đứng bên cạnh, len lén nhìn lưng Phụng Trường Dạ. Đột nhiên nàng cảm thấy bóng dáng nam nhân cao lớn này giờ đây thật mỏng mạnh, vô cùng bi thương, yếu ớt…

Nàng thầm nói với hệ thống.

[Thật đáng thương, mặc dù sau này hắn sẽ trở thành bạo quân nhưng hiện giờ hắn vẫn chỉ là một chàng trai hai mươi ba tuổi, nếu ở hiện đại thì vẫn còn là sinh viên, biết bao nhiêu sinh viên còn chả biết kiếm tiền, gặp việc gì cũng chạy về nhà tìm ba mẹ!]

[Việc nhà việc nước việc thiên hạ, việc gì cũng cần hắn phải lo lắng, vốn dĩ đã mệt mỏi lắm rồi, kết quả lại có một người mẹ không an phận và một người em trai suốt này chỉ muốn mưu phản luôn luôn khiến hắn phiền lòng…]

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Thương xót bạo quân một hồi, Chúc Vô Hoan vui mừng bổ sung thêm.

[A đúng rồi, hiện giờ hắn lại còn có thêm một hoàng hậu suốt ngày muốn hạ gục hắn để làm nữ hoàng nữa chứ, ôi hắn đúng là đáng thương! Sài lang hổ báo vây quanh, hắn đề phòng không xuể… a ha ha…]

“…”

Phụng Trường Dạ nghe suy nghĩ của Chúc Vô Hoan, tâm trạng nặng nề bi thương lập tức bị tiếng cười của nàng đập tan. Đúng là một nữ nhân đáng hận!

Mới lúc trước còn thương hắn, ngay sau đó đã cười hả hả trên sự đau khổ của hắn.

Thật khiến người ta…

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Phụng Trường Dạ khẽ nhếch khóe môi, rồi lại mau chóng mím xuống. Hắn nhắm chặt mắt để mình bình tĩnh trở lại.

Hắn quay qua nhìn lại thái hậu, lạnh nhạt hỏi: “Mẫu hậu còn muốn trừng phạt hoàng hậu nữa không? Nếu muốn trừng phạt, trẫm sẽ lập tức để Cơ Vân Trường ra tay, nàng ta và Tấn Vương đừng hòng trốn được! Nếu người thay đổi ý định không muốn ra tay nữa, vậy thì chúng ta bỏ qua vấn đề này!”

Thái hậu ôm ngực nước mắt giàn dụa nhìn Phụng Trường Dạ, bắt gặp ánh mắt hắn, bà biết việc ngày hôm nay con trai lớn của mình tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.

Bà nắm chặt bàn tay, rít ra từng chữ một: “Ai gia… không truy cứu nữa.”

Phụng Trường Dạ mỉm cười: “Được!”

Hắn lại sửa lời thái hậu, “Trẫm muốn đính chính với thái hậu một chút, không phải là không truy cứu mà là giữa hoàng hậu và Tấn Vương vốn dĩ trong sạch, chưa từng có bất cứ việc gì vượt quá giới hạn!”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)