Nàng mang theo nỗi buồn như Đại Ngọc táng hoa, vung tay ném đóa thược dược về lại mảnh vườn tan tác. Nước mắt lại lưng tròng nhìn về phía dãy núi xa xôi, nàng đau buồn nói với Tấn Vương: “Chàng có việc gì thì hay nói đi, nói xong thì mau rời khỏi đây, phủ tướng quân bây giờ là chốn thị phi, chàng không thể ở lại được.”
Tấn Vương khẽ nheo mắt nhìn Chúc Vô Hoan ngờ vực trong giây lát. Nhưng nghĩ tới việc cả nhà Chúc gia sắp bị chém đầu, lại cảm thấy Vô Hoan tâm trạng thay đổi cũng là bình thường, thế là hắn cũng vứt bỏ mọi nghi hoặc ở sau lưng, bước tới bên Chúc Vô Hoan.
“Vô Hoan bảo ta nói vấn đề chính, vậy ta sẽ nói thẳng luôn, việc này đúng là vô cùng gấp rút.”
Hắn hạ thấp giọng: “Vô Hoan, hôm nay ta tới đây để cứu người.”
Chúc Vô Hoan lập tức quay mặt sang nhìn hắn, ánh mắt không giấu nỗi vui mừng.
“Cứu người? Tấn Vương có thể cứu cả nhà Chúc gia ta sao?”
Bắt gặp ánh mắt mong đợi của nàng, Tấn Vương có chút nuối tiếc cúi đầu.
“Xin lỗi, Vô Hoan, ta chỉ là một vương gia, không phải hoàng đế, ta không cứu được tất cả mọi người Chúc gia, nhưng ta có thể để Chúc gia giữ lại một huyết mạch cuối cùng.”
Hắn nói tới đây rồi ngẩng đầu nhìn Chúc Vô Hoan. Hắn trịnh trọng hứa hẹn.
“Vô Hoan, ta có thể cứu được em trai út Thừa Ảnh của nàng, ta có thể để nó an toàn vượt qua kiếp nạn, ta có thể nuôi nó trưởng thành, để nó có thể gây dựng lại cơ đồ nhà Chúc gia!”
Chúc Vô Hoan nghe thấy vậy không mấy vui mừng, nàng tuyệt vọng nhìn Tấn Vương, loạng choạng lùi lại sau hai bước, “Thì ra chỉ có thể cứu được một người thôi sao…”
Nàng bi thương lẩm bẩm một mình, “Chúc gia ta cả nhà bảy mươi sáu mạng người, chàng chỉ có thể cứu được một người… một người…”
Diễn xuất điêu luyện như vậy, không những Tấn Vương tin tưởng vào sự tuyệt vọng bi thương của nàng, hệ thống cũng phải vỗ tay khen ngợi.
Nàng phát huy vô cùng tự nhiên, cứ hoảng hốt thất thần như vậy trong vài giây sau đó mới nửa khóc nửa cười từ từ giơ tay lên, lấy khăn lụa lau khóe mắt.
Nàng rầu rĩ nhìn Tấn Vương, cố nở nụ cười: “Một người cũng tốt lắm rồi… Thật đấy, có thể thoát được một người là một người, một người cũng tốt lắm rồi…”
Nàng hít một hơi thật sâu: “Xin hỏi, Tấn Vương định cứu Thừa Ảnh nhà ta như thế nào? Cần Chúc gia chúng ta làm những gì?”
Tấn Vương mấp máy môi, hình như có gì đó khó nói, đành trầm ngâm chăm chú nhìn Chúc Vô Hoan.
Chúc Vô Hoan cũng chăm chú nhìn hắn. Hai người cứ nhìn nhau như vậy nửa phút, Tấn Vương cuối cùng quay về phía ngọn núi phía xa, hạ giọng nói.
“Vô Hoan, cách ta nói sau đây, nàng có thể sẽ khó lòng chấp nhận được…”
“Nhưng vì tính mạng của em trai nàng, vì giúp Chúc gia nhà nàng giữ lại được huyết mạch cuối cùng, hi vọng nàng nghe ta nói hết, hi vọng nàng sẽ suy nghĩ kĩ càng.”
Hắn nhắm mắt, nói tiếp.
“Cách ta nói là để Thừa Ảnh giả làm con của ta và nàng.”
“Chỉ cần Thừa Ảnh vẫn là người nhà Chúc gia, nó chắc chắn sẽ khó thoát khỏi cái chết nhưng nếu Thừa Ảnh là cốt nhục của ta, nó sẽ trở thành huyết mạch hoàng gia! Tới khi đó ta sẽ có thể đi cầu xin mẫu hậu, để mẫu hậu tìm hoàng huynh xin cho Thừa Ảnh một con đường sống.”
Hắn đưa mắt nhìn Chúc Vô Hoan, “Vô Hoan, muốn giữ mạng Thừa Ảnh thì chỉ có duy nhất cách này thôi.”
“…”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Chúc Vô Hoan mở tròn mắt không dám tin nhìn Tấn Vương.
Nàng vờ tỏ ra vô cùng kinh ngạc, vội vàng từ chối: “Thừa Ảnh là em trai ta, sao có thể để nó mạo danh là con trai của ta và chàng được? Không được đâu, như vậy chẳng phải sẽ loạn hết sao? Tuyệt đối không được!”
Trong lúc biểu diễn, trong lòng nàng cũng điên cuồng tán gẫu với hệ thống…
[Ôi vãi, vãi, vãi, cái tên Tấn Vương này lòng dạ thật đen tối? Biện pháp độc địa như vậy cũng nghĩ ra được!]
[Nếu như hắn thực sự muốn cứu người nhà Chúc gia, thực sự muốn giữ lại huyết mạch cuối cùng cho Chúc gia, cách này tuy hơi cẩu huyết một chút nhưng ta cũng có thể khen hắn một câu đã nhọc lòng nhọc trí.”
[Nhưng rõ ràng hắn không phải vậy! Hắn làm vậy rõ ràng là muốn hại cả nhà Chúc gia!]
[Hắn sợ bạo quân không hận chết người nhà Chúc gia, hận chết Chúc hoàng hậu đây mà!]
[Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao trong lịch sử Chúc hoàng hậu lại chết thảm như vậy? Tại sao tên bạo quân Phụng Trường Dạ lại dùng cực hình túy cốt đối với thê tử kết tóc của mình!]
[Hắn ta tin rằng em trai Tấn Vương và Chúc hoàng hậu có một đứa con trai sáu tuổi, trong mắt hắn, hai người này bảy năm trước đã làm chuyện vợ chồng, đã sinh con, Chúc hoàng hậu lại còn giả vờ làm khuê nữ trinh tiết gả cho hắn, đừng nói hắn là hoàng đế, cho dù là người đàn ông bình thường thì một khi đống vỏ ốc này đổ xuống cũng đủ đập cho hoa mắt chóng mắt hộc máu!]
[Còn về người nhà Chúc gia, đồng thời cũng không vô tội, trong mắt hắn, những người nhà Chúc gia biết rõ giữa Chúc hoàng hậu và Tấn Vương không trong sáng nhưng một mặt vẫn giúp hai người họ nuôi dưỡng con ngoài dã thú, mặt khác vẫn gả Chúc hoàng hậu cho hắn, hiểu lầm tày trời như vậy hắn sao còn có thể tin tưởng vào lòng trung thành của Chúc gia được?]
[Hắn đương nhiên sẽ cho rằng Chúc gia không phải thứ tốt đẹp gì, tất cả đều là đám loạn thần tặc tử đùa giỡn với hắn! Chúc gia vốn đã mang tội danh phản bội đầu hàng giặc, bây giờ lại thêm tội danh đùa giỡn đế vương, như vậy còn muốn sống? Nằm mơ đi!]
“…”
Suy nghĩ của Chúc Vô Hoan đều được Phụng Trường Dạ ở đình hóng gió nghe rõ mồn một. Hắn lập tức ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc nhìn Tấn Vương Phụng Trường Cẩn. Không ngờ hắn lại muốn để tiểu công tử sáu tuổi của nhà họ Chúc mạo danh làm con riêng của hắn và Chúc Vô Hoan. Cách này đúng là độc địa, nham hiểm.
Làm vậy là không hại chết Chúc Vô Hoan sẽ không nương tay, phàm là người thì sẽ không thể nghĩ ra một cách làm độc địa như vậy để hại chết một người con gái từng nặng tình với mình trong nhiều năm. Chí ít hắn, một người bị gọi là bạo quân suốt hơn nghìn năm sẽ không thể dùng cách này để đối phó với nữ nhân của mình.
Phụng Trường Dạ lạnh lùng nhìn bóng lưng Tấn Vương, ánh mắt hung tợn.
Vốn dĩ hắn đã định giam lỏng Tấn Vương, bây giờ ý định này lại càng trở lên mãnh liệt.
Người lòng dạ độc địa, vì muốn đạt mục đích không màng thủ đoạn, ai mà biết được nếu cứ tiếp tục dung túng cho sống tự do thoải mái ở ngoài, sau này sẽ gây ra cuộc nhiễu loạn gì nữa? Hắn không muốn lặp lại quỹ tích trong lịch sử, đột tử vào bă năm sau…
Trong hoa viên, Tấn Vương thấy Chúc Vô Hoan sống chết không đồng ý để Chúc Thừa Ảnh mạo danh làm con trai mình, hơi không biết phải làm sao.
“Vô Hoan, ta biết việc này rất khó chấp nhận, nhưng lẽ nào nàng muốn giương mắt nhìn Thừa Ảnh đi chết sao? Không có việc gì là quan trọng hơn có thể sống cả.”
Hắn tiếp tục dỗ dành.
“Hơn nữa, đây cũng chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.”
“Đợi sau khi Thừa Ảnh sống sót, sau này ta và nó có thể giúp Chúc gia rửa sạch oan khuất, ta sẽ để nó hồi phục lại thân phận con trai Chúc gia!”
“Ta xin thề với nàng rằng ta sẽ không để nó mãi mãi mang danh con riêng của ta sống chui lủi một cách không rõ ràng!”
Hắn định nắm lấy tay Chúc Vô Hoan.
“Vô Hoan, vì cứu đệ đệ nàng, vì giữ lại huyết mạch cuối cùng của Chúc gia, ta có thể gánh vác tội lỗi tày trời, không sợ đối mặt với lửa giận của hoàng huynh, nàng sợ gì chứ?”
Chúc Vô Hoan nghe tới đây, trong lòng không khỏi khen ngợi, Tấn Vương này đúng là cao thủ. Đúng là biết nắm bắt tâm lý! Nàng một lần nữa né tránh bàn tay hắn, giả vờ nước mắt giàn dụa, ngẩng đầu nhìn hắn.