Hoàng thái hậu sửng sốt nhìn bóng người con trai út, sau khi phản ứng ra thì trong lòng lập tức dấy lên cảm giác vô cùng bất an.
“Hoàng thượng, đệ đệ của người sao lại…””
Bà nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay, gian nan chớp mắt: “Hắn chưa chắc đã là đồng đảng của Chúc gia, hoàng thượng hãy bình tĩnh, đừng nóng vội, chúng ta hãy xem thế nào rồi tính, có được không?”
Phụng Trường Dạ không muốn để mẫu hậu phát hiện ra mình sớm đã biết việc này, càng không muốn để mẫu hậu phát hiện ra là hôm nay hắn cố tình dẫn bà tới đây để xem con trai út của bà mưu phản như thế nào. Nếu không, đối mặt với kế hoạch lật đổ con trai lớn của con trai út, bà chắc sẽ rất đau lòng!
Vì vậy Phụng Trường Dạ cũng diễn kịch xuất thần giả bộ bị em trai ruột làm cho bất ngờ. Hắn sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn người trong hoa viên Chúc gia, như thể cực kì thất vọng, cực kì đau lòng.
Thu lại ánh mắt quay sang nhìn mẫu hậu, hắn hít một hơi thật sâu, nắm lấy bàn tay run rẩy của mẫu hậu.
“Được, trẫm nghe lời mẫu hậu, không nóng nảy, xem đã rồi tính, có lẽ Trường Cẩn hắn…”
Yết hầu hắn lăn lên lăn xuống, lời nói sau đó không thể thốt ra.
Hoàng thái hậu lúc trước còn hơi nghi ngờ hoàng thượng sớm đã biết Cẩn Nhin sẽ tới đây, nghi ngờ hôm nay hoàng thượng cố tình dẫn bà tới đây là để xem Cẩn Nhi và phủ tướng quân câu kết lẫn nhau…
Lúc này thấy hoàng đế thất vọng và kinh ngạc tới vậy, trong lòng bà cũng dễ chịu hơn một chút. Xem ra hoàng đế trước đó cũng không biết được rằng Cẩn Nhi sẽ tới đây, hoàng đế cũng ngạc nhiên như bà, cũng đau lòng thất vọng như bà.
Hai mẹ con lặng lẽ quay đầu tiếp tục nhìn hậu hoa viên Chúc gia. Phụng Trường Dạ lạnh lùng nhìn Phụng Trường Cẩn cúi người tỉ mỉ chọn hái một bông hoa đẹp nhất, ánh mắt hắn như nổi giông bão.
Hừm! Hái thược được tặng Chúc Vô Hoan sao? Đệ đệ này của hắn thực sự không hề xem người huynh trưởng là hắn ra gì cả. Đáng chết! Khi hắn còn đang tức giận thì đột nhiên nghe thấy suy nghĩ của Chúc Vô Hoan! Hắn lập tức nhìn về cuối hành lang.
[Đây là Tấn Vương Phụng Trường Cẩn sao? Đây là bạch nguyệt quang trong lòng Chúc hoàng hậu? Chà chà, con mắt thẩm mĩ của Chúc hoàng hậu đúng là tầm thường, mắt nhìn người kém quá!]
Chúc Vô Hoan dựa vào thành hành lang, nhìn Tấn Vương đang cúi người hái hoa ở phía xa. Nàng mỉm cười, chê bai với hệ thống.
[Nếu là ta thì ta chắc chắn sẽ chọn Phụng Trường Dạ. Vị Tấn Vương này bất luận là ngũ quan hay khí chất, thứ gì cũng không thể sánh bằng Phụng Trường Dạ! Hệ thống ngươi đừng nói chứ, tên bạo quân Phụng Trường Dạ tuy nhân phẩm không ra gì nhưng được cái rất là đẹp trai!]
“…”
Ở đình hóng gió, Phụng Trường Dạ nghe được suy nghĩ của Chúc Vô Hoan, tâm trạng giận dữ lập tức được an ủi. Hắn liếc nhìn Tấn Vương đang hái hoa, trong lòng bỗng dưng dấy lên cảm giác tự hào. Đôi môi hắn khẽ nhếch lên.
Ha! Xem như nữ tử này cũng có chút ánh mắt nhìn người. Không mù mắt giống như Chúc hoàng hậu trước kia! Nhưng ngay sau đó khóe môi nhếch lên củ hắn lập tức bị kéo xuống vì hắn nghe được lời nói tiếp theo của Chúc hoàng hậu nói với hệ thống…
Hắn nghe thấy hệ thống nói: [Đặc biệt là xương sọ, càng đẹp hơn đúng không?]
Hắn cũng nghe thấy Chúc Vô Hoan cười ha hả trong bụng: [Đúng là hệ thống ngươi hiểu ta! Phụng Trường Dạ dung mạo đẹp, xương cốt cũng đẹp, đến xương sọ của hắn cũng vô cùng đẹp!]
“…”
Gân xanh trên trán Phụng Trường Dạ không ngừng nhảy nhót!
Nữ nhân này thật đáng chết.
Năm lần bảy lượt nhắc tới xương sọ của hắn, sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ lấy xương sọ của cô ta xuống làm cốc uống rượu!
…
Trên hành lang, Chúc Vô Hoan thảo luận mấy câu với hệ thống xong liền đứng thẳng dậy men theo hành lang đi tới chỗ hoa viên.
Tấn Vương này tới phủ tướng quân nửa khắc trước, cũng không biết hắn làm thể nào vượt qua tầng tầng lớp lớp thủ vệ để vào bên trong, sau khi hắn vào thì đi thẳng với hậu hoa viên, sai người hầu mời nàng ra gặp mặt.
Nàng cố ý chần chừ một lúc mới tới là vì muốn dụi đỏ mắt ở trong phòng, giả vờ thành bộ dạng khóc vì đau lòng, tuyệt vọng quá độ khi đối mặt với việc cả nhà sắp bị chém đầu.
Nàng bước ra khỏi hành lang, vừa đặt chân lên thềm đá xanh, Tấn Vương Phụng Trường Cẩn liền phát hiện ra nàng.
Hắn cầm mấy bông thược dược trong tay, bước vội về phía Chúc Vô Hoan.
“Vô Hoan!”
Hắn nở nụ cười dịu dàng bước tới trước mặt Chúc Vô Hoan, nhìn thấy đôi mắt đỏ sọng của nàng, hắn liền xót ruột tới mức hoa trong tay rớt hết xuống đất.
“Đừng đau buồn, đừng sợ hãi, có ta ở đây!”
Hắn vừa nói thương xót, vừa giơ tay định ôm lấy Chúc Vô Hoan, an ủi nàng. Chúc Vô Hoan né người lùi lại sau, tránh cánh tay của hắn. Trong lòng càm ràm với hệ thống.
[Mẹ kiếp, thật giả tạo! Rõ ràng biết rằng cả nhà Chúc gia sắp bị chém đầu, phàm là một người bình thường có đầu óc đều sẽ không có tâm trạng hái hoa tặng Chúc hoàng hậu!]
[Ta đoán hắn cố tình hái hoa để khơi gợi hồi ức tươi đẹp giữa hắn với hoàng hậu, khiến Chúc hoàng hậu nhớ tơi tình yêu đối với hắn, sau đó nhìn thấy Chúc hoàng hậu tuyệt vọng như vậy hắn nhân cơ hội vứt hoa đi để bày tỏ sự thương xót, quan tâm “trong lòng ta nàng quan trọng nhất, không gì có thể sánh bằng nàng”]
[Kiểu cô nương đơn thuần chưa từng được nam nhân tán tỉnh như Chúc hoàng hậu, khi xưa cũng chính vì kiểu tình cảm quan tâm, yêu mến vô tình thổ lộ ra của hắn nên mới bị hấp dân khiến trái tim lỗi nhịp, aizz!]
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
…
Trong đình hóng gió, Phụng Trường Dạ nhìn thấy Tấn Vương định giơ tay ôm Chúc Vô Hoan thì bất giác bóp vỡ chén trà trong tay. Mặc dù giữa hắn và Chúc Vô Hoan không có tình cảm nhưng chung quy vẫn là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng.
Tên khốn Tấn Vương đúng là đáng chết!
Có điều nghe thấy suy nghĩ chê bai Tấn Vương của Chúc Vô Hoan, cơn giận trong lòng hắn bỗng được xoa dịu một cách kì lạ.
Ánh mắt hắn nhìn lên khuôn mặt Chúc Vô Hoan. Hừm, nữ nhân này xem ra cũng hiểu biết đấy, có thể nhìn thấu bộ mặt thật của Tấn Vương. Không giống như Chúc hoàng hậu trước đây. Ngốc nghếch đần độn!
Đối diện với hắn, hoàng thái hậu sắc mặt sa sầm như bầu trời sắp nổi giông tố. Bà ta nhìn chòng chọc người con trai út của mình, thái độ bực tức vì hắn không đạt tới kì vọng của mình.
“Không ngờ giữa Trường Cẩn và Chúc Vô Hoan lại có tư tình!”
Bà nghiến răng, tức tối nói: “Chắc chắn là Chúc Vô Hoan mê hoặc nó, nếu không Trường Cẩn ôn hòa, lễ phép như vậy sao có thể làm ra việc có lỗi với huynh trưởng là con được!”
Bà ta giận dữ đập bàn: “Ả đàn bà không giữ đạo làm vợ!”
“…”
Phụng Trường Dạ lặng lẽ quay đầu nhìn hoàng thái hậu, người thực sự không biết con trai út của người là kẻ như thế nào sao? Xảy ra chuyện, lỗi chắc chắn là của người khác, không phải con trai út người!
Biết sao đây, ai bảo con trai người là chui ra từ bụng người, còn Chúc Vô Hoan là người ngoài?
Chúng ta tiếp tục xem, người sẽ biết được giữa con trai người và Chúc Vô Hon, rốt cuộc ai mới là kẻ khốn kiếp đi dụ dỗ người khác?
…
Trong hoa viên, Tấn Vương không ôm được Chúc Vô Hoan, có chút sững sờ, tay hắn vẫn giữ tư thế ôm nàng, vẻ mặt đa thương tuyệt vọng nhìn nàng.
“Vô Hoan, nàng…”
“Tấn Vương.”
Chúc Vô Hoan diễn kịch điêu luyện cũng làm bộ bi thương, nàng cúi lưng nhặt hoa thược dược dưới đất lên, nghẹn ngào nói.
“Giờ đây Vô Hoan cũng giống như bông hoa mà chàng ngắt, nó sẽ nhanh chóng héo tàn, Vô Hoan cũng sắp đầu rớt xuống đất… Đóa hoa sắp tàn úa như ta, đâu còn tâm trạng vui vẻ trò chuyện với chàng nữa?”