Hoàng Hậu Của Trẫm Suốt Ngày Muốn Tạo Phản

Chương 21: Vô Hoan Mạnh Bạo Đốp Mặt Tấn Vương

“Chàng đừng nói nữa, cách này tuyệt đối không được đâu! Hoàng thượng là người tôn quý nhất thiên hạ, sao hắn có thể nhẫn nhịn việc thê tử phản bội hắn? Sao hắn có thể tha cho nghiệt chủng của thê tử mình với kẻ khác? Cho dù chàng nói với hắn Thừa Ảnh là cốt nhục ruột thịt của chàng, cho dù thái hậu nương nương có giúp chàng cầu xin thì hắn cũng sẽ không quan tâm tới cảm nhận của mọi người, vẫn sẽ băm vằm Thừa Ảnh!”

Chúc Vô Hoan nói xong liền rơi lệ cúi đầu. Nàng vẫn tiếp tục diễn kịch với Tấn Vương là vì nàng muốn xem xem, Tấn Vương tiếp tục dụ dỗ thế nào. Nàng biết rõ việc bạo quân tuyệt đối không thể tha cho thê tử của hắn và đứa con riêng này, Chúc hoàng hậu trong lịch sử không thể nào không biết rõ. Nhưng mặc dù Chúc hoàng hậu biết rõ rằng nếu nàng ta nói Chúc Thừa Ảnh là con riêng của mình, bạo quân sẽ gϊếŧ nàng và Chúc Thừa Ảnh nhanh hơn, tàn nhẫn hơn, vậy tại sao sau cùng nàng vẫn bị Tấn Vương dụ dỗ thành công? Nàng cần phải tiếp tục diễn kịch với Tấn Vương thêm xem gã tra nam này lừa gạt lợi hại tới đâu.

“Đừng sợ, Vô Hoan…”

Tấn Vương đúng như dự đoán của nàng, tiếp tục dụ dỗ.

“Hoàng thượng biết được việc này đích thực sẽ nổi giận nhưng như vậy thì đã sao? Chỉ cần ta có thể cầu xin mẫu hậu bảo vệ ta và Thừa Ảnh, hắn sẽ không thể làm gì ta và Thừa Ảnh!”

Hắn hạ giọng nói: “Vì trong tay mẫu hậu có một đạo thánh chỉ phụ hoàng ban trước khi lâm chung! Phụ hoàng yêu mẫu hậu sâu sắc, người sợ sau khi người qua đời, dần dần hoàng huynh ta sẽ bất kính với mẫu hậu, thế là đã để lại một đạo thánh chỉ cho mẫu hậu, chỉ cần mẫu hậu thỉnh đạo thánh chỉ này ra, hoàng huynh sẽ không dám làm trái lời mẫu hậu!”

Nghe Tấn Vương nhắc tới việc trong tay thái hậu có một đạo thánh chỉ do tiên hoàng ban, Chúc Vô Hoan khẽ nheo mắt.

Thái hậu trong tay có thánh chỉ, đích thực là một chỗ dựa vững chắc không gì có thể lay động. Thì ra vì Tấn Vương nói ra bí mật này nên cuối cùng mới khuyên được Chúc hoàng hậu trong lịch sử sao? Nàng đã hiểu rồi.

Có điều xem ra tiên hoàng cũng là người đào hố cho con trai, ban cho thái hậu một đạo thánh chỉ, Phụng Trường Dạ há chẳng phải sẽ phải chịu sự chi phối của thái hậu? Làm hoàng đế như vậy cũng thật uất ức.

Tấn Vương nhìn Chúc Vô Hoan chăm chú, biểu cảm thâm tình: “Vì thế Vô Hoan nàng không cần phải lo lắng gì cả, ta tuyệt đối sẽ có thể bảo vệ đệ đệ Thừa Ảnh của nàng! Hãy để ta giúp nàng, Vô Hoan, ta muốn giúp nàng, hãy để ta giúp nàng làm nốt việc cuối cùng này…”

Hắn dang rộng đôi tay, một lần nữa muốn ôm lấy Chúc Vô Hoan.

Hắn tưởng rằng đã nói tới nước này rồi, Chúc Vô Hoan chắc chắn sẽ cảm động nhào vào lòng mình. Kết quả, Chúc Vô Hoan lại một lần nữa né tránh. Nàng lùi lại sau mấy bước sau đó thu lại hết dáng vẻ yếu ớt đáng thương, biến thành nét mặt lạnh tanh.

Những gì cần thăm dò đều đã thăm dò hết, không cần tiếp tục hạ mình đối phó với tên khốn này nữa, ghê tởm!

Nàng vừa lạnh lùng nhìn Tấn Vương vừa thầm càm ràm với hệ thống: [Tên khốn này sao cứ động chân động tay hoài vậy? Hắn đã vồ tới mấy lần rồi đấy! Về điểm này hắn đúng là phải học anh trai hắn, ta còn là hoàng hậu của anh trai hắn đấy nhưng anh trai hắn có bao giờ vồ vập ôm ta như vậy đâu?]

Hệ thống lặng lẽ bổ sung: [Đó là vì anh trai hắn là đoạn tụ, còn hắn không phải!]

Chúc Vô Hoan suýt chút nữa bị hệ thống chọc cười! Đúng là thần thọc đao!

“…”

Trong đình hóng gió, Phụng Trường Dạ nghe Chúc Vô Hoan chê bai Tấn Vương là tên khốn, khóe miệng vừa mới nhếch lên… Kết quả nghe thấy hệ thống càm ràm, hắn lập tức khôi phục sắc mặt lạnh tanh.

Khưa!

Cả người lẫn hệ thống đều chỉ giỏi khiến hắn phút trước khiến hắn lên thiên đường, phút sau lôi hắn xuống địa ngục, thật là đáng ghét!

Sớm muốn gì hắn cũng sẽ để cho hai kẻ khốn kiếp này biết được rằng hắn có phải là đoạn tụ hay không!

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)



Một lần nữa không ôm được Chúc Vô Hoan, Tấn Vương cúi đầu xuống thì bắt gặp dáng vẻ yếu mềm nặng tình với mình của Chúc Vô Hoan đã hoàn toàn thay đổi, trở thành nét mặt nữ hoàng cao ngạo, lạnh lùng. Trong lòng hắn lập tức dấy lên cảm giác bất ổn. Vô Hoan hôm nay có gì đó không bình thường, hắn chỉ tưởng rằng tâm trạng nàng dao động quá lớn vì phải đối diện với việc cả nhà bị chém đầu nhưng bây giờ, lí do này không thể giải thích được thái độ lạnh nhạt của nàng.

“Vô Hoan, hôm nay nàng…”

Hắn khẽ nheo mắt chăm chú nhìn Chúc Vô Hoan.

“Hôm nay ta rất kì lạ sao?”

Chúc Vô Hoan ngẩng đầu, mỉm cười liếc nhìn Tấn Vương. Mọi thứ cần thăm dò đã thăm dò xong, nàng không cần phải tiếp tục diễn kịch với gã đàn ông này nữa, vậy nàng bắt đầu chửi thôi.

Vừa rồi phải giả vờ đáng thương đóng kịch lâu như vậy, nàng khổ lắm chứ.

“Tấn Vương vì cứu đệ đệ ta mà cam tâm tình nguyện cùng ta mang tiếng có gian tình, cam tâm tình nguyện đối địch với hoàng thượng, ta thực sự vô cùng cảm động.”

Nàng chậm rãi vuốt nhẹ tay áo, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vậy ta cũng nói với Tấn Vương một tin tức tốt lành!”

Nàng nhếch môi, nở một nụ cười rạng rỡ như hoa mẫu đơn đang nở rộ: “Hoàng thượng đã xá miễn tội chết cho cả nhà Chúc gia rồi, lần này bổn cung xuất cung là để tuyên chỉ.”

Tấn Vương không ngờ lại nghe được tin tức này, kinh ngạc nhất thời không kiểm soát được sắc mặt: “Sao lại vậy chứ?”

Vô Hoan liếc nhìn hắn:

“Tấn Vương rất thất vọng phải không? Chúc gia nhà ta có thể vượt qua kiếp nạn này, Chúc Vô Hoan ta cũng sẽ không cùng ngươi làm cho hoàng thượng tức giận, bị hoàng thượng băm vằm, cả nhà Chúc gia ta cũng sẽ không trở thành oan hồn dưới đao của ngươi, thay ngươi tuyên truyền danh tiếng bạo quân của hoàng thượng ra khắp thiên hạ như Tấn Vương ngươi mong muốn…”

Nụ cười của nàng không có một chút ấm áp nào cả, “Khiến mưu kế của Tấn Vương ngươi không thể sử dụng, đúng là có lỗi!”

Tấn Vương không ngờ Chúc Vô Hoan lại thẳng thừng vạch trần sự thật hắn muốn hại Chúc gia như vậy! Sắc mặt hắn khó khăn lắm hắn mới có thể khôi phục lại được ngay sau đó lại sụp đổ. Cũng may người thường xuyên diễn kịch, muốn duy trì biểu cảm cũng dễ dàng như ăn cơm vậy, chỉ trong chớp mắt hắn đã có thể khôi phục bình thường. Hắn lộ vẻ bi thương, dùng ánh mắt không dám tim nhìn Chúc Vô Hoan: “Vô Hoan, tại sao nàng lại suy đoán ác ý về ta tới vậy? Có phải là ai đó đã nói với nàng điều gì không?”

Chúc Vô Hoan mỉm cười: “Không cần phải nghe người khác nói, chỉ cần ta không ngốc là cũng biết được rằng hôm nay ngươi tới đây không có ý định gì tốt đẹp cả.”

Nàng giơ tay ngăn cản Tấn Vương biện giải, tiếp tục nói.

“Vừa rồi ngươi nói vì cứu Thừa Ảnh nhất định phải để nó mạo danh làm con riêng của ta và ngươi…”

“Chà, ta lấy làm khó hiểu, nếu ngươi thực sự muốn cứu Thừa Ảnh vậy thì có thể để Thừa Ảnh mạo danh làm con riêng của vương gia ngươi không phải là xong sao, tại sao nhất thiết phải để nó mạo danh làm con riêng của đường đường hoàng hậu là ta với ngươi?”

“Ngươi có thể nói Thừa Ảnh là con của ngươi với nữ tử lầu xanh, vì thân phận của mẫu thân quá thấp nên không thể công khai mới phải nhờ phủ tướng quân chăm sóc, như vậy không được sao?”

“Ngươi có thể nói khi trước ngươi sợ Chúc gia công cao vượt chủ, thế nên khi Chúc gia nhà ta sinh con út ngươi đã dùng cốt nhục ruột thịt của mình đánh tráo con nhà Chúc gia ta, vì thế Thừa Ảnh là con ruột của ngươi, như vậy không được sao?”

“Ngươi thậm chí có thể nhận đứa trẻ này là ngươi và nha hoàn nào đó trong phủ nhà ta tình đầu ý hợp sinh ra, Chúc gia vì muốn che dấu việc xấu này của ngươi vì thế giúp ngươi nuôi Thừa Ảnh.”

Nàng mỉm cười xòe tay.

“Đấy ngươi xem, bất luận ngươi dùng cách nào đi chăng nữa cũng đều có thể cứu được Thừa Ảnh, ngươi cũng không phải chịu tội danh có gian tình với hoàng hậu, không cẩn phải đối địch với hoàng thượng, nhưng tại sao ngươi nhất định phải lôi ta vào cuộc, bắt ta phải cùng ngươi đối mặt với cơn giận của hoàng thượng?”

“Ngươi nhất quyết bắt ta từ hoàng hậu tôn quý nhất Đại Ninh trở thành một tội phụ có gian tình với người khác, đây chính là tình yêu mà ngươi luôn miệng nói đó sao?”

“Ngươi chẳng qua là muốn để hoàng thượng hận thấu xương nữ nhân phản bội hắn là ta, sau đó băm vằm ta thành trăm ngàn mảnh.”

“Và một đế vương tới thê tử kết tóc của mình cũng có thể tàn nhẫn gϊếŧ hại, danh tiếng bạo quân chắc chắn sẽ lan truyền khắp thiên hạ!”

Nàng nhìn thẳng Tấn Vương, cười nhạt.

“Ngươi dùng oan hồn cả nhà Chúc gia làm vật dẫn để bá tánh có ấn tướng mơ hồ rằng hoàng thượng là bạo quân, sau này ngươi dùng một vài việc khác nữa tiếp tục bổ sung thêm cho hình tượng bạo quân này, chỉ cần hai ba năm ngươi sẽ có thể khiến hình tượng bạo quân của hắn ăn sâu vào lòng người, từ đó mất đi lòng dân, mất đi lòng triều thần…”

“Tới lúc đó, ngươi thay bá tánh thiên hạ diệt trừ bạo quân, ngươi sẽ có thể danh ngôn chính thuận ngồi lên hoàng vị, ai cũng không thể nói ngươi mưu phản!”

“Đây là mục đích cuối cùng của ngươi.”