Hoàng Hậu Của Trẫm Suốt Ngày Muốn Tạo Phản

Chương 15: Hoàng Hậu Giá Đáo! Chúc Gia Vui Mừng!

Chà, hắn đã có thể tưởng tượng ra được hai cha con kia sắp tới sẽ lo sợ tới nhường nào, mất ăn mất ngủ ra sao!

Còn hắn không hề đồng tình với hai cha con họ. Vừa rồi mọi suy nghĩ của Chúc Vô Hoan hắn đều nghe thấy hết. Hắn không biết rằng, con dâu thứ hai nhà Chúc gia, Tống An Xảo lại là một kẻ đáng ghê tởm tới vậy.

Sau khi Chúc gia bị chém cả nhà, ả ta lại muốn dùng một đứa con hoang để mạo nhận làm con côi nhà Chúc gia, sau đó dẫn đứa con hoang đó sung sướиɠ chìm đắm trong vinh quang bi thương của Chúc gia, sống cuộc đời tiêu dao của ả. Ả ta xứng không? Nghĩ tới đây, Phụng Trường Dạ ánh mắt sắc lạnh. Trong lịch sử, hắn hổ thẹn với Chúc gia nhưng bây giờ hắn có cơ hội bù đắp, hắn tuyệt đối sẽ không làm tổn hại tới Chúc gia dù chỉ một chút, cũng không cho phép kẻ khác chà đạp lên Chúc gia oanh liệt.

Hắn sẽ khiến Tống An Xảo cả đời phải sống trong ân hận, hối tiếc không kịp.

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)



Bước vào phủ tướng quân, Chúc Vô Hoan không cần thiết phải đóng giả làm phế hậu nữa. Phủ tướng quân bây giờ canh phòng cẩn mật, tai mắt của Tấn Vương không thể thăm dò. Bước qua cổng tròn, cấm quân liền đồng loạt dừng bước.

Chúc Vô Hoan ra hiệu cho cấm quân đưa thánh chỉ cho Tố Thu, để Tố Thu cùng nàng vào đại sảnh gặp người nhà Chúc gia.

Bước vào trong sân, nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của trẻ nhỏ, nàng bước nhanh vào đại sảnh.

Tố Thu vội đi theo nàng, lớn tiếng hô: “Hoàng hậu nương nương giá đáo…”

Trong đại sảnh, người nhà Chúc gia đều đang khuyên nhủ Trần Ngọc Lan cũng cầm hưu thư về nhà mẹ đẻ, Trần Ngọc Lan ôm con khóc, bất chấp khuyên nhủ quyết không bỏ đi.

Cảm giác bi thương sinh li tử biệt này khiến cả nhà đều đóng lòng rớt nước mắt.

Đúng trong lúc này, họ bất ngờ nghe thấy có người nói Hoàng hậu nương nương giá đáo!

“Hoàng hậu nương nương…”

Chúc lão phu nhân lặp lại mấy từ này, đột ngột ngẩng đầu nhìn hai người con trai trưởng thành.

Họ đều nhìn thấy sự vui mừng bất ngờ trong mắt đối phương.

Vô Hoan vẫn là hoàng hậu nương nương.

Nàng ta chưa bị phế.

“Tam tỷ về rồi!”

Tiểu công tử sáu tuổi nhỏ tuổi nhất không biết ý nghĩa của mấy từ này, chỉ biết tam tỷ uy phong nhất nhà đã về, họ được cứu rồi.

Cậu bé vui mừng nhảy cẫng lên, vừa lau nước mắt vừa chạy ra cửa.

Chúc Vô Hoan bước qua thềm cửa, liền bị cậu bé nhào mạnh tới ôm chặt chân. Cậu bé ra sức dúi đầu vào người nàng, nghẹn ngào kích động gọi: “Tam tỷ! Tỷ về cứu cả nhà rồi! Cả nhà không phải chết nữa đúng không? Cả nhà có thể không chết phải không?”

Chúc Vô Hoan dừng bước, nàng là cô nhi ở hiện đại, đương nhiên chưa từng trải qua việc được em trai, em gái làm nũng. Lúc này bất thình lình bị một đứa nhóc đáng yêu ôm chặt, sống lưng lập tức cứng đờ.

Nàng cúi đầu nhìn đứa bé chỉ cao tới eo mình, vừa hay cậu nhóc cũng đang lau nước mắt tên eo nàng, ngẩng đầu nhìn nàng. Đây là em trai của cơ thể này…

Nhìn gương mặt đáng yêu của cậu nhóc, nàng cũng nhìn thấy được sự hi vọng và sợ hãi trong mắt cậu. Nàng gượng gạo giơ tay khẽ xoa má cậu bé, “Đừng sợ, có tam tỷ, mọi người không ai phải chết cả.”

Cậu nhóc lập tức hào hứng nhảy bật lên tại chỗ.

“Ồ! Ồ! Chúng ta không phải chết nữa! Chúng ta không bị chặt đầu nữa!”

Thấy cậu nhóc vui mừng như vậy, Chúc lão phu nhân và những người khác trong đại sảnh đưa mắt nhìn nhau, mọi người đều nhìn thấy sự đắng chát trong mắt nhau.

Đứa bé ngốc, đây là tội đầu hàng giặc bán nước, tam tỷ của ngươi có thể giữ được ngôi vị hoàng hậu đã là khó lắm rồi, sao có thể cứu được tính mạng cả nhà chúng ta?

Có điều, có thể đoàn tụ trước khi lâm chung cũng là một việc đáng mừng.

Chúc lão phu nhân cố gắng gượng cười dẫn theo các con mình đứng dậy bước tới bên này.

Chúc Vô Hoan ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng liếc nhìn khắp lượt mọi người, ai nấy cũng lần lượt tương ứng với các nhân vật trong kí ức của Chúc hoàng hậu và trong lịch sử.

Chúc lão phu nhân Dư Uyển Ninh là một người mẹ hiền thục dịu dàng trong kí ức Chúc hoàng hậu, trong sử sách,bà là người từng theo Chúc lão tướng quân bốn lần ra chiến trường, là nữ tử kiên dũng không kém đấng mày râu.

Chúc đại công tử Chúc Hiên Viên là anh cả ôn hòa, khoan dung trong kí ức Chúc hoàng hậu, trong sử sách hắn là tướng tài thiếu niên mười ba tuổi lần đầu ra chiến trường đã dũng mãnh gϊếŧ chết ba mươi bảy tên địch.

Con dâu cả Trần Ngọc Lan là chị dâu tính tình mềm mỏng dễ sống trong kí ức của Chúc hoàng hậu, trong sử sách, nàng là người phụ nữ trinh liệt thà chết cùng chồng con cũng không chịu một mình sống trên đời.

Chúc nhị công tử Chúc Long Uyên trong kí ức của Chúc hoàng hậu là anh hai tính tình giản đơn, đối xử với người khác rất chân thành, trong sử sách hắn là người có thần lực bẩm sinh, tuổi còn nhỏ đã có thể nhấc bổng cự đỉnh trăm cân.

Chúc tứ công tử Chúc Thuần Quân là người em trai ngoan ngoãn đáng yêu trong kí ức của Chúc hoàng hậu, vì khi chết tuổi đời còn quá nhỏ nên không để lại dấu ấn gì trong sử sách.

Chúc Vô Hoan nhận mặt xong tất cả mọi người, trong lòng nghĩ, trong sử sách, Chúc lão tướng quân là võ tướng, yêu thích thu thập các loại vũ khí, vì thế khi đặt tên cho các con trai liền lấy tên của thập đại danh kiếm: Hiên Viên Kiếm, Long Uyên Kiếm, Thuần Quân Kiếm, Thừa Ảnh Kiếm…

Vì thế cậu nhóc sáu tuổi ngây ngô vừa sà vào lòng nàng chính là Chúc Thừa Ảnh.

“Tội phụ Chúc Dư thị cùng con trai con dâu xin thỉnh an hoàng hậu nương nương…”

Chúc lão phu nhân cùng các con đang chuẩn bị quỳ gối hành lễ, Chúc Vô Hoan liền bừng tỉnh. Nàng vội vàng bước tới đỡ lấy cánh tay Chúc lão phu nhân: “Mẫu thân, đại ca, đại tẩu, nhị ca, ở đây không có người ngoài, mọi người không cần phải hành đại lễ như vậy.”

Nàng đã uống Đại Lực Hoàn một lòng muốn ngăn cản, Chúc lão phu nhân căn bản không thể quỳ xuống.

Chúc lão phu nhân ngẩng đầu, rớt nước mắt nhìn người con gái đã lâu ngày chưa gặp, ôm chầm nàng vào lòng.

“Vô Hoan, mẫu thân tưởng rằng cả đời này sẽ không được gặp con nữa.”

Chúc Vô Hoan trong lòng khẽ than một tiếng, bà ơi, con gái ruột của bà, cả đời này bà đúng là không thể gặp lại nàng ta nữa…

“Mẫu thân đừng sợ, chúng ta sẽ ổn cả thôi, sẽ không ai bị làm sao hết.”

Nàng lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt cho Chúc phu nhân, ra hiệu tứ đệ cùng mình đỡ mẫu thân ngồi xuống.

Tứ đệ ngoan ngoãn vẫn đang chăm chú dõi theo tam tỷ của mình, thấy tam tỷ đưa mắt ra hiệu liền vội vàng tới dìu một bên tay mẫu thân, đỡ bà ngồi chắc chắn trên ghế.

Chúc Vô Hoan vừa buông tay Chúc lão phu nhân ra liền bị một cậu nhóc khác nhào tới ôm chặt lấy chân.

“Cô cô… A hu hu… Cô cô! Bế, bế!”

Chúc Vô Hoan cúi đầu nhìn thấy một cậu nhóc bé con chừng hơn hai tuổi. Đây là con trai của anh cả, Chúc Quân An.

Năm đó khi chị dâu cả sinh cậu nhóc này, anh cả ở biên quan gϊếŧ địch, chị dâu liền đặt tên cho cậu bé là Quân An. Chúc quân (chàng) an hảo!

Chúc Vô Hoan có chút ngỡ ngàng, theo kí ức của Chúc hoàng hậu thì trước đây cậu nhóc này không mấy gần gũi với Chúc hoàng hậu, hôm nay sao vừa nhìn thấy nàng liền xông tới ôm.

“Quân An, quay lại…”

Chị dâu cả Trần Ngọc Lan thấy mới không để ý một chút con trai đã lẽn chạy tới ôm chân Hoàng hậu em chồng, lập tức vừa lo lắng vừa không biết phải làm sao, vội vàng bảo con trai quay lại.

Chúc Vô Hoan xua tay bảo chị dâu không cần lo lắng.

Nàng cúi người, ôm lấy cậu nhóc mắt khóc đỏ sọng vô cùng đáng thương lên.

“Được rồi, không khóc nữa, cô cô ôm con.”