Hoàng Hậu Của Trẫm Suốt Ngày Muốn Tạo Phản

Chương 14: Bạo Quân Xem Kịch

Hắn nói, hắn đã gϊếŧ oan cả nhà Chúc gia, đã rất hổ thẹn với Chúc gia anh liệt, sao có thể để Tống An Xảo tìm một đứa con hoang không hề có liên quan gì với Chúc gia để hưởng thụ di trạch? Hắn tuyệt đối không thể để Tống An Xảo và đứa con hoang này ăn sung mặc sướиɠ, ngang nhiên sống thay người nhà Chúc gia ở phủ Tướng quân.

Oan hồn Chúc gia không cần hai kẻ không hề có chút quan hệ gì sống thay cho họ! Vì thế hắn công bố với toàn thiên hạ chân tướng sự việc.

Hắn nói, Tống An Xảo khi rời khỏi Chúc gia không hề mang thai. Đứa trẻ Tống An Xảo giấu ở am ni cô là giả, không phải con côi nhà Chúc gia. Thể là ả đàn bà gian dối Tống An Xảo chỉ trong một đêm bị bá tánh toàn kinh thành phỉ nhổ. Đặc biệt là khi bá tánh đang đau lòng trước việc cả Chúc gia bị chém đầu, việc Tống An Xảo lại tìm một đứa con hoang hòng giả làm huyết mạch của Chúc gia càng khiến mọi người thêm phẫn nộ. Vô số người dân ngày này tới bên ngoài cửa nhà họ Tống, gào thét đòi Tống An Xảo lấy cái chết để tạ tội. Cuối cùng để xoa dịu cơn thịnh nộ của bá tánh, Tống gia buộc lòng phải để Tống An Xảo uống rượu độc tự tử tạ tội.



Nhớ tới đây, ánh mắt Chúc Vô Hoan nhìn Tống An Xảo càng thêm lạnh lùng. Muốn vứt bỏ tất cả để được sống cũng là lẽ thường tình, Tống An Xảo cắt đứt mọi mối quan hệ với Chúc gia để sống cũng không phải tội lỗi gì không thể tha thứ nhưng việc mà mấy tháng sau việc ả ta làm thật sự khiến người ta ghê tởm. Nếu không phải bạo quân Phụng Trường Dạ không đi theo kịch bản của ả ta, người nhà Chúc gia há chẳng phải sẽ bị ả ta làm cho tức giận đội mồ sống dậy?

Nàng tiếp tục càm ràm với hệ thống, [Aizz, đáng tiếc! Nếu không phải cần đề phòng tai mắt của Tấn Vương, sợ bại lộ việc ta không bị phế bỏ ngôi vị Hoàng hậu khiến Tấn Vương cảnh giác, ta thực sự muốn gọi ngay Thái y tới vạch trần việc ả đàn bà này không mang thai ngay bây giờ!]

Hệ thống nói: [Nhẫn nhịn chút đi kí chủ, so với kẻ tép riu này, thăm dò Tấn Vương, tên đầu sỏ khiến cả nhà Chúc gia bị chém đầu quan trọng hơn nhiều!]

Chúc Vô Hoan ừ một tiếng rồi lại vui vẻ nói với hệ thống, [Không sao cả, đợi ba ngày sau Chúc gia thoát khỏi kiếp nạn này, ả ta chắc chắn sẽ muối mặt về lại Chúc gia! Khi đó chúng ta sẽ tìm Thái y đứng ở trước cửa, vạch trần việc ả ta giả mang thai trước mặt mọi người, như thế vả mặt mới sướиɠ!]

Nghĩ tới cảnh này, trong lòng Chúc Vô Hoan lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Nàng liếc nhìn Tống An Xảo, như thể nhìn thấy cảnh tượng ả ta xấu hổ nhục mặt trước bao nhiêu người.

“Tiểu muội, muội về rồi sao…”

Tống An Xảo bắt gặp ánh mắt của Chúc Vô Hoan, bất giác co rúm người. Ả ta trước giờ vẫn có chút dè chừng người em chồng làm Hoàng hậu này. Đặc biệt là trong thời điểm nhạy cảm này, ả ta có phần chột dạ, lén giấu hưu thư trong tay ra sau lưng.

Chúc Vô Hoan bước từng bước nho nhã, cao quý tới trước mặt Tống An Xảo. Nàng lạnh nhạt giữ lấy tay cô ta, khẽ dùng lực, Tống An Xảo đau đớn kêu lên một tiếng.

“A…”

Cô ta kêu thảm thiết, ngón tay bất giác buông ra, hưu thư rơi xuống đất. Tố Thu cúi người nhặt hưu thư lên cung kính đưa cho Chúc Vô Hoan. Chúc Vô Hoan mở hưu thư ra, lướt nhìn qua một lượt, rồi ngẩng đầu nhìn Tống An Xảo, chế giễu nói: “Tống tiểu thư đã vui vẻ cầm hưu thư của Chúc gia rồi, vậy thì không còn là người của Chúc gia nữa, sau này đừng gọi ta là tiểu muội.”

“…”

Tống An Xảo sắc mặt lúc nhợt nhạt lúc đỏ bừng,vô cùng khó coi. Cha ả ta Tống thượng thư cũng ngượng ngùng đứng ở bên cạnh. Ông ta không còn mặt mũi nào đứng dưới hiên nhà Chúc gia nữa, vội vàng quay người nhìn Phó hiệu úy, khẽ nói.

“Bổn quan dẫn con gái về Tống phủ trước, sau đó bổn quan sẽ đích thân bẩm báo việc này với Hoàng thượng, nếu như Hoàng thượng không cho phép con gái bổn quan về nhà, vậy thì Phó hiệu úy hãy phụng chỉ tới dẫn con gái bổn quan đi là được!”

Nói xong, ông ta liền vung tay hất đại đao trước mắt ra, nắm tay Tống An Xảo bước xuống thềm.

Phó thiếu úy chuẩn bị đuổi theo nhưng bị Chúc Vô Hoan ở bên cạnh ngăn lại. Hắn đưa mắt nhìn Chúc Vô Hoan, ánh mắt khó lường, không biết đang nghĩ tới điều gì, hắn dừng bước không đuổi theo Tống thượng thư nữa

Chúc Vô Hoan vẫn đứng ngoài cửa phủ, cúi đầu nhìn theo xe ngựa hai cha con nhà Tống gia. Thấy xe ngựa bắt đầu chuyển động, nàng mới chậm rãi nói.

“Tống tiểu thư, Chúc gia ta gặp nạn, ngươi bỏ mặc Chúc gia một mình cầu đường sống, Chúc gia không trách ngươi. Mọi người trong nhà Chúc gia đều chúc ngươi sau này tìm được lang quân như ý, phu thê ân ái, con cháu đề huề.”

Sau đó nàng chuyển lời.

“Nhưng nếu như ngày sau, Chúc gia nhà ta bình an vượt qua kiếp nạn này, vậy thì ngươi hôm nay không thể cùng chung hoạn nạn với Chúc gia cũng đừng trách Chúc gia ta không cho phép ngươi bước chân vào cửa, đừng trách Chúc gia vô tình.”

Câu nói sau của nàng đanh thép, sắc bén, vô cùng cứng rắn, khiến cha con nhà họ Tống ngồi trong xe không khỏi giật mình thót tim. Hai cha con đưa mắt nhìn nhau, nói vậy là có ý gì? Lẽ nào Chúc gia vẫn có cơ hội lật ngược ván bài? Tống thượng thư giật mình, ông ta lập tức vén rèm xe nhìn về phía cửa phủ Tướng quân.

Chúc tiểu thư đứng thẳng sống lưng trước cửa phủ Tướng quân, nàng ta ung dung điềm đạm, cho dù không mặc phụng bào, không đeo trâm cửu phụng vẫn giống như phượng vũ cửu thiên ngày nào, giống như nàng chưa từng bị phế bỏ ngôi hậu, phủ Tướng quân cũng không đối diện với họa chém đầu. Nhìn nàng như vậy, Tống thượng thư sắc mặt tái nhợt. Nghĩ tới hai câu nàng vừa nói, ông ta có chút hoảng hốt: “Nàng ta nói vậy là có ý gì?”

Tống An Xảo cũng nắm chặt hưu thư: “Cha, lẽ nào cô ta có thể khiến Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban, cứu tính mạng người nhà Chúc gia? Vậy bây giờ chúng ta có cần quay đầu…”

Tống thượng thư nghiến răng: “Xe ngựa đã đi rồi, con còn có thể nhảy xuống vồ tới cửa phủ nhà người ta khóc lóc đòi quay về sao? Vạn nhất nàng ta chỉ là hù dọa chúng ta, con quay về há chẳng phải nhảy vào đống lửa hay sao?”

Tống An Xảo đứng ngồi không yên, lo lắng nói: “Nhưng nếu như nàng ta không phải đang dọa chúng ta, ba ngày sau Chúc gia không bị diệt môn, vậy tới khi đó con làm gì còn mặt mũi nào quay về nữa?”

Tống thượng thư cũng đau đầu, không có cách nào cả.

Ông ta nhắm mắt, thở dài một tiếng, “Về đã! Chúc gia ra sao… Chúng ta đợi ba ngày nữa rồi tính…”

Tống An Xảo khóc lóc nghe lời.

Nhìn phủ tướng quân nguy nga qua rèm cửa, ả ta bất giác giơ tay xoa bụng, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại. Không sao, đừng sợ, ả “mang thai” rời khỏi Chúc gia, sau này Chúc không thể không tới đón nhị phu nhân đang mang thai về được. Chả mấy chốc, xe ngựa của phủ thượng thư đã rời khỏi cửa phủ tướng quân.

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)



Cách phủ tướng quân không xa có một cỗ xe ngựa khoang đen không mấy nổi bật đang dừng. Trong xe ngựa, Phụng Trường Dạ mặc thường phục lấy quạt vén rèm xe, nhìn cửa phủ tướng quân thông qua khe hở nhỏ. Nhìn bóng nữ tử mạnh mẽ kia, nhỡ tới hai câu nói đanh thép cô ta vừa nói, hắn mỉm cười nở nụ cười sảng khoái.

Tính cách này thật thú vị. Nàng ta cố tình không bộc lộ thân phận, cố tình đợi hai cha con người ta lên xe ngựa rồi mới nói lời răn đe, rõ ràng là có ý đồ cả, muốn hại hai cha con người ta tiến thoái lưỡng nan, đứng ngồi không yên đây mà.