Hoàng Hậu Của Trẫm Suốt Ngày Muốn Tạo Phản

Chương 13: Woa! Đây Cũng Là Nhân Vật Lẫy Lừng Trong Lịch Sử

Tống An Xảo đi tới cửa phủ, cấm quân gác cửa liền giơ đại đao ra trước mắt, bắt nàng ta dừng bước.

Nàng ta đưa hưu thư trongtay ra, bảo họ giúp ả mời phụ thân của mình tới. Phó hiệu úy cấm quân bước tới, cầm lấy hưu thư, đọc lướt qua. Hắn ngẩng đầu nhìn nhị phu nhân tự bỏ đi khi nhà chồng gặp đại nạn bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

“Chúc gia viết hưu thư vậy thì đoạn tình thư của nhị phu nhân đâu? Nếu như ngươi tình nguyện cắt đứt mọi quan hệ với Chúc gia, vậy thì hãy viết một bức đoạn tình thư giao cho ta.”

Đồng tử Tống An Xảo co rút, lập tức siết chặt ngón tay. Không ngờ vẫn còn cần viết cái này nữa?

Vậy nếu như Chúc gia bình an vượt qua kiếp nạn này, ả ta đã viết đoạn tình thư thì phải làm thế nào?

Phó hiệu úy liếc mắt nhìn cô ta, thờ ơ nói: “Ngươi không viết thì bổn tướng xem như ngươi không tình nguyện rời khỏi Chúc gia, quay vào đi.”

Tống An Xảo lập tức giật thót tim. Sao cô ả lại không muốn rời đi chứ? Nàng ta hít một hơi thật sâu, “Ta viết ngay bây giờ.”

Nghe nói Hoàng hậu trong cung đã bị Hoàng thượng phế bỏ, Chúc gia còn đường thoát nào nữa đây? Họ tuyệt đối không thể bình an vượt qua kiếp nạn này được.

Nàng ta nhắm mắt, quay người sai người hầu đi lấy bút mực.

Sau đó ả đứng ở cửa phủ, cầm bút viết đoạn tình thư, bày tỏ rõ ràng rằng từ nay mình sẽ đoạn tuyệt với Chúc gia, không còn bất cứ tình cảm nào nữa.

Phó hiệu úy nhận lấy đoạn tình thư, cười nhạt một tiếng: “Nhị phu nhân đúng là quyết đoán!”

Hắn giễu cợt một câu rồi mới giơ tay sai người đi mời Tống Thượng thư tới.

Tống An Xảo nắm chặt tay nhẫn nhịn ánh mắt miệt thị của cấm quân nhìn mình, cố gắng đứng thẳng lưng. Nàng ta chỉ là muốn sống, có thể sống ai mà muốn chết chứ? Mọi việc ả làm không có gì đáng xấu hổ cả.



Tống phủ.

Binh bộ Thượng thư Tống Bảo Chương từ khi nghe được thông gia của mình đầu hàng địch bán nước liền đứng ngồi không yên, chỉ sợ nhà mình cũng bị liên lụy.

Tới nay nghe nói cấm quân tới nhà nói rằng con gái mình đã bị Chúc gia trả về, bảo ông ta đi đón con gái về nhà, ông ta lập tức trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Thật tốt quá!

Đón con gái về nhà, Tống gia và Chúc gia sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa. Ông ta lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa tới Chúc gia.

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)



Thế là, khi Chúc Vô Hoan từ hoàng cung tới phủ Tướng quân liền nhìn thấy xe ngựa của Binh bộ Thượng thư dừng trước cửa phủ. Nàng ngồi trên một chiếc xe ngựa giản dị, không xa hoa, lặng lẽ nhìn cảnh tượng cha con nặng tình trước cửa phủ.

“Xảo Nhi, cha tới đón con về nhà.”

Tống Thượng Thư nhảy xuống khỏi xe ngựa bước vội lên bậc thềm, vẻ mặt kích động. Tống An Xảo đứng ở trước cửa đợi đã lâu cũng lập tức bước tới đón, mắt đỏ sọng: “Cha!”

Tống Thượng thư nắm chặt cánh tay con gái, xót ruột nói: “Sợ lắm phải không? Đừng sợ, cha đón con về nhà đây!”

Tống An Xảo nước mắt giàn dụa, “Vâng!”

Phó hiệu úy cấm quân đứng bên cạnh thờ ơ nhìn hai cha con họ.

“Tống đại nhân, muốn đón con gái về thì chỉ thế này thôi chưa được.”

Hắn ôm tay, liếc nhìn Tống Thượng thư, “Tuy Chúc gia đã viết hưu thư, con gái ngài cũng tình nguyện cắt đứt quan hệ với Chúc gia nhưng con gái ngài cuối cùng có được về hay không vẫn cần ngài tới thỉnh chỉ của Hoàng thượng.”

Cha con Tống Thượng thư đồng loạt nhìn hắn.

Tống An Xảo nhíu mày: “Đại nhân, lúc trước ta cầm hưu thư của Chúc gia, ngài nói ta phải đích thân viết đoạn tình thư mới được. Ta đã viết rồi, giờ cha ta cũng đã tới, ngài lại nói rằng như vậy không được, còn phải xin ý kiến của Hoàng thượng, có phải ngài cố tình làm khó dễ chúng ta không?”

Phó hiệu úy phì cười: “Sao, theo như ý Chúc nhị phu nhân… Không đúng, bây giờ là Tống tiểu thư rồi…”

Hắn giễu cợt nhìn Tống An Xảo, “Theo ý Tống tiểu thư, phụ thân uy phong lẫm liệt của ngươi không cần Hoàng thượng quản việc này đúng không? Lời nói của phụ thân ngươi còn có tác dụng hơn cả Hoàng thượng.”

Tống Thượng thư bị câu nói này làm cho giật mình sợ hãi! Ông ta liền đưa mắt nhìn tiểu thủ lĩnh cấm quân! Đây là tên nhóc nhà nào vậy, sao trước nay ông ta chưa từng nhìn thấy, sao lại không biết ăn nói vậy.

Chỉ là phó hiệu úy cấm quân ngũ phẩm cũng dám gây khó dễ với Thượng thư nhị phẩm?

“Ngươi là người phủ nào?”

Tống Thượng thư nheo mày, muốn xem xem tiểu tử không biết trời cao đất dày này là ai.

Phó hiệu úy ôm đao cười khểnh: “Tống đại nhân,hôm nay bất luận là ta hay là người nhà khác, ngài đều phải thỉnh ý Hoàng thượng! Nếu như không có khẩu dụ của Hoàng thượng, mạt tướng tuyệt đối không thể để ngài dẫn Tống tiểu thư đi.”

Khi hai người đang đôi co thì đồng loạt nghe thấy tiếng xe ngựa lộc cộc cách đó không xa.

Quay đầu lại nhìn thì thấy trong xe ngựa thô sơ không xa hoa là Hoàng hậu tôn quý dưới một người trên vạn người!

Nếu như bình thường, Hoàng hậu nương nương giá lâm, mọi người đều phải lập tức quý gối hành lễ. Nhưng hôm nay… Không ai nhúc nhích. Vì ở trên triều đường lúc trước, khi Hoàng thượng nổi trận lôi đình hạ chỉ chém đầu cả nhà Chúc gia từng nói rằng Hoàng hậu là con gái Chúc gia, không xứng là Hoàng hậu, lát về cung Người sẽ phế bỏ Chúc Hoàng hậu.

Lúc này nhìn thấy Chúc Hoàng hậu ngồi trên xe ngựa thô sơ về lại phủ Tướng quân, trên người không mặc phụng bào, đầu không cài trâm cửu phụng, mọi người đều nhất loạt hiểu chuyện…

Hoàng hậu nương nương quả nhiên đã bị phế, Hoàng thượng đuổi nàng về lại Chúc gia.

Nếu nàng đã không còn là Hoàng hậu đương nhiên cũng không có ai bước tới dập đầu hành lễ.

“Tiểu thư…”

Tố Thu đã được Chúc Vô Hoan căn dặn trước, sau khi xuất cung gọi nàng là tiểu thư, vì thế lúc này nàng ta gọi một tiếng tiểu thư rồi đỡ Chúc Vô Hoan xuống xe ngựa.

Nàng từng bước bước lên bậc thềm phủ Tướng quân.

“Tống đại nhân, nhị tẩu, hai người đang làm gì vậy?”

Nàng khẽ liếc nhìn Tống Thượng thư, ánh mắt dừng lại trên người chị dâu thứ hai Tống An Xảo. Ánh mắt nàng nhìn Tống An Xảo có một chút căm ghét khó phát giác. Người đàn bà này cũng để lại một dấu ấn trong sử sách.

Khi Chúc gia bị chém đầu cả nhà, Chúc nhị phu nhân Tống An Xảo cầm theo hưu thư cắt đứt quan hệ với Chúc gia, bỏ về nhà mẹ đẻ, được nhà mẹ đẻ tạm thời đưa tới am ni cô ở ngoài thành tu dưỡng. Một tháng sau, Chúc lão tướng quân khải hoàn, được biết cả nhà bị chém, hộc máu mà chết. Hai tháng sau nữa, di thể của lão tướng quân được đưa về kinh thành, bạo quân hạ chỉ hậu táng cùng người nhà Chúc gia.

Tống An Xảo biết được Chúc gia vô tội, vội vàng trở về từ am ni cô ngoài thành, mặc áo gai đưa tang cha mẹ chồng và phu quân, bị tất cả bá tánh phỉ nhổ.

Lúc này ả đàn bà này tung ra chiêu lớn. Ả ta nói với mọi người rằng lúc trước ả cầm hưu thư cắt đứt quan hệ với Chúc gia là vì khi đó đã mang thai bốn tháng, chỉ là ít tháng nên lộ rõ, ả vì giữ lại giọt máu cuối cùng của Chúc gia nên mới nhẫn nhục bỏ đi.

Vì muốn bình an sinh con nên ả chủ động tới am ni cô ngoài thành. Tới nay con đã sinh non chào đời, là con trai, cũng đang ở am ni cô! Ả nói mình không phải tội nhân, ả là công thần giữ lại giọt máu cuối cùng của Chúc gia.

Bá tánh lập tức xúc động rớt nước mắt. Chúc gia trung liệt không tuyệt tự. Theo lí mà nói, Tống An Xảo chủ động đưa ra lí do, khi này bạo quân Phụng Trường Dạ nên đối xử tốt với hai mẹ con Tống An Xảo, để con côi nhà Chúc gia khôn lớn, an ủi anh linh Chúc gia, đồng thời cũng có thể dùng hậu đãi này để trấn an bá tính thiên hạ. Cho dù có điều tra ra được rằng đứa trẻ mà Tống An Xảo nói là giả thì cũng nên xuôi theo lời nói dối của ả ta, mặc cho Tống An Xảo tìm một đứa con hoang mạo danh làm con côi nhà Chúc gia để diễn kịch. Có điều suy nghĩ của bạo quân Phụng Trường Dạ khác với người thường!