Chúc Vô Hoan không biết tại sao đột nhiên cảm thấy lạnh toát sống lưng, rùng mình liên tục.
Nàng đưa mắt quan sát xung quanh một lượt, đáng tiếc Phụng Trường Dạ đã nấp ở chỗ kín, vì thế Chúc Vô Hoan căn bản không hề nhìn thấy bóng dáng hắn. Nàng ngẩng đầu nhìn trời cao mây đen vần vũ, có lẽ sắp mưa nên trời lạnh chăng? Nàng kéo áo choàng trên người lại, dẫn theo hai trăm cấm quân rời khỏi Trường Lạc Cung.
…
Phủ Đại tướng quân.
Bốn trăm cấm quân sát khí đằng đằng, tay cầm đại đao sáng loáng bao vây kín bên ngoài phủ tướng quân, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Nhà ngoại của Hoàng hậu vốn từng người ra người vào tấp nập tới nay vắng vẻ lạnh tanh. Cho dù phần lớn mọi người đều tin rằng Chúc lão tướng quân trung liệt là vậy tuyệt đối không thể đầu hàng giặc nhưng khi được biết Hoàng thượng nổi trận lôi đình muốn chém đầu cả nhà Chúc gia thì mọi người đều lặng thinh câm miệng, lựa chọn bo bo giữ mình.
Cả phủ Tướng quân bị oan uổng, nếu như lúc này họ vẫn qua lại với phủ Tướng quân vậy thì kẻ oan uổng tiếp theo sẽ biến thành bọn họ. Một số người ra đường cần đi qua cửa phủ Tướng quân, đều lựa chọn đi đường vòng chứ không dám đi qua cửa phủ Tướng Quân.
Bên ngoài phủ Tướng quân thê lương là vậy, trong phủ Tướng Quân cũng vô cùng ảm đạm.
Người hầu kẻ hạ tụm năm tụm ba trốn trong các ngóc ngách của phủ gào khóc. Chủ nhân cũng tập trung một chỗ nước mắt khôn nguôi. Chúc lão phu nhân đoan trang hiền thục ngồi ở ghế trên, bình tĩnh nhìn hai con dâu.
“Ngọc Lan, An Xảo…”
Chúc lão phu nhân gọi một tiếng. Hai cô con dâu liền ngẩng đầu nhìn bàn, bà liền nhìn thấy rõ ràng tâm trạng trong mắt họ. Con dâu cả ánh mắt bi thương, sợ hãi, tuyệt vọng nhưng không hề oán hận.
Còn con dâu thứ hai…
Chúc lão phu nhân thở dài một cái, từ từ lên tiếng.
“Ngọc Lan, An Xảo, các con chỉ là con dâu nhà Chúc gia, chỉ cần lão đại và lão nhị đích thân viết cho hai con một tờ giấy hưu thư (đuổi vợ), các con có thể bảo phụ thân các con cầu xin Hoàng thượng, đón các con về nhà.”
Nghe lời Chúc lão phu nhân nói, con cả Chúc Hiên Viên, con thứ hai Chúc Long Uyên đều không ngạc nhiên. Chúc Hiên Viên nắm chặt tay thê tử Trần Ngọc Lan, ngón cái khẽ miết nhẹ, cố nở nụ cười dịu dàng với nàng.
“Về đi, có thể thoát được một người thì sống được một người, nàng vốn không phải người Chúc gia, kiếp nạn lần này, nàng không nên gánh chịu.”
Trần Ngọc Lan nắm lấy tay hắn, nước mắt giàn dụa khắp mặt.
“Ai nói thϊếp không phải người nhà Chúc gia? Thϊếp là người nhà Chúc gia, từ ngày chúng ta thành thân, thϊếp chính là Chúc Trần thị! Thϊếp mang họ của chàng, thϊếp chính là người nhà họ Chúc!”
Nàng áp mặt vào tay phu quân, nghẹn ngào nói.
“Thϊếp thà chết cùng chàng và con cũng tuyệt đối không sống một mình… Ban đầu khi thϊếp gả cho chàng đã từng nói rằng, đời này chàng sống thϊếp sống, chàng chết thϊếp nhất định sẽ đi theo.”
Chúc Hiên Viên vành mắt đỏ lựng, lau nước mắt giúp nàng.
“Nàng thật ngốc, nàng không muốn thu xác cho ta sao? Nàng nỡ để ta và con phải phơi xác nơi đồng hoang sao? Nghe lời, hãy về nhà, tới lúc đó hai cha con ta còn mong nàng tới nhặt về!”
Trần Ngọc Lan càng thêm bi thương, nước mắt rơi xuống như mưa.
Đối diện họ, Chúc Long Uyên mắt cũng đỏ hoe lấy hưu thư cất sẵn trong tay áo run rẩy đưa cho thê tử.
“Cầm lấy đi, là ta lỡ dở nàng.”
Tống An Xảo lông mi run rẩy, cúi đầu nhìn hưu thư trước mặt. Bàn tay giấu trong tay áo khẽ cử động, nàng ta ngẩng đầu nhìn vị đại tẩu khóc lóc nói sẽ không rời xa anh cả, ánh mắt thoáng qua chút day dứt.
Sống không tốt hơn sao? Tại sao cứ nhất định đòi đi chết?
Cô cũng rất yêu phu quân của mình nhưng tình yêu này khi đối diện với lựa chọn sống chết thì rõ ràng không quá quan trọng…
Nàng ta nhìn người đại tẩu nặng tình nặng nghĩa, cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội.
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
So sánh với biểu hiện của chị dâu cả, nếu như nàng ta thản nhiên cầm lấy hưu thư, có khi nào quá phũ phàng không? Hay là cũng diễn kịch một chút? Nhưng bây giờ nàng ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ tù túng này, tới giả bộ diễn kịch cũng không có tâm trạng.
Cúi mặt, nàng ta liền lên tiếng.
“Ngày chu kỳ của con lẽ ra phải tới được mấy hôm rồi, nhưng tới hôm nay vẫn chưa tới…”
Cô ngẩng đầu nhìn Chúc lão phu nhân ngồi ghế trên, lại nhìn sang phu quân bên cạnh: “Mẫu thân, phu quân, có lẽ con lại có thai rồi!”
Chúc lão phu nhân có phần ngạc nhiên. Chúc Long Uyên cũng hơi sững sờ. Tới vợ chồng Chúc Hiên Viên cũng quay đầu nhìn qua.
Chúc Long Uyên buột miệng nói: “Vậy tại sao nàng không nói với ta.”
Tống An Xảo khẽ trả lời: “Việc này chưa tìm đại phu khám thì sao có thể nói tùy tiện được? Thϊếp vốn định nửa tháng nữa mời đại phu…”
Nàng ta đưa tay xoa bụng, “Bây giờ xem ra không mời đại phu cũng tốt, không ai biết trong bụng thϊếp đã có cốt nhục của phu quân, thϊếp có thể giữ lại huyết mạch cho phu quân.”
Nàng ta rưng rưng nước mắt nhìn Chúc lão phu nhân, mỉm cười trong nước mắt: “Mẫu thân, Chúc gia chúng ta sẽ không tuyệt hậu…”
Chúc lão phu nhân nghe thấy vậy, ánh mắt phức tạp.
Bà hi vọng lời con dâu thứ hai nói là sự thật, cũng hi vọng Chúc gia có con cháu sống sót. Nhưng nghĩ tới ánh mắt oán hận của con dâu thứ hai khi nãy, bà lại nghi ngờ tính chân thực của lời nói này. Nếu như là thật thì là ông trời bảo vệ Chúc gia, để Chúc gia có hậu. Còn nếu là giả… Thì cứ đành vậy… Dù thế nào đi nữa cho hai con dâu về nhà, con dâu thứ hai muốn tìm tấm vải che trước khi rời đi cũng không có là gì.
Nghĩ tới đây Chúc lão phu nhân cũng không so đo gì thêm, cười nói: “Vậy thì thật tốt quá, là ông trời phù hộ Chúc gia ta!”
Chúc Long Uyên cũng mừng rơi nước mắt, “Xảo Nhi…”
Hắn tính tình đơn thuần, giản đơn, căn bản không hề nghĩ ngợi xâu xa, thê tử nói có thai,hắn lập tức tin ngay. Hắn nhét hưu thư vào tay thê tử rồi ôm lấy nàng ta, nghẹn ngào nói:
“Sau này vất vả cho nàng rồi, Xảo Nhi… Nếu như tới khi ấy nàng thực sự gặp khó khăn, sau khi sinh con xong hãy cho người khác, đừng vì con mà khổ một đời.”
Tống An Xảo cúi đầu, ánh mắt thoáng chút day dứt. Nhưng nàng ta cũng không còn cách nào khác. Ả không muốn gạt người, chỉ muốn sống mà thôi!
“Xảo Nhi, nhân lúc Hoàng thượng chưa nghĩ tới việc này, nàng hãy đi mau đi đi! Để chậm thêm, Hoàng thượng nhớ ra, sai thái y tới bắt mạch cho nàng, nàng sẽ phải uống thuốc phá thai.”
Chúc Long Uyên kéo tay Tống An Xảo bảo nàng ta đi luôn giờ.
Tống An Xảo đứng dậy, mắt ngấn lệ nhìn phu quân, rồi lại nhìn con trai mới tròn một tuổi chưa hiểu biết gì đang nằm trong nôi, cầm chặt hưu thư, quay người bước ra cửa.
Từ đại sảnh tới cửa phủ cách nhau một khoảng, dọc đường đi gặp đầy tớ trong phủ, mọi người đều dùng ánh mắt khác lạ nhìn theo nhị phu nhân bỏ đi khi gặp đại nạn. Nàng ta cố gắng giữ thẳng lưng, người nhà Chúc gia không trách ả, hà tất phải quan tâm ánh mắt của người hầu kẻ hạ.
Nàng ta vì bảo vệ huyết mạch cuối cùng của Chúc gia bất đắc dĩ mới bỏ đi, ả đang phải gánh vác trách nhiệm nặng nề.