“Vâng!”
Chúc Quân An ôm lấy cổ cô mình, ngoan ngoãn dựa vào lòng nàng. Hai mắt ướt lệ của cậu nhóc nhìn Chúc Hiên Viên ở bên phải, khẽ chớp mắt sau đó lén mách với cô mình:
“Cha xấu lắm!”
Sau đó lại quay qua nhìn Chúc lão phu nhân, nó lại nói: “Tổ mẫu cũng xấu.”
Rồi lại nhìn nhị thúc Chúc Long Uyên, tứ thúc Chúc Thuần Quân và tiểu thúc Chúc Thừa Ảnh, “Nhị thúc cũng xấu, tứ thúc cũng xấu, tiểu thúc cũng xấu!”
Giọng nói trẻ thơ ngây ngô non nớt mang chút giận dữ, kể lể mọi người đều xấu, khiến mọi người trong đại sảnh đều không khỏi bật cười. Chúc Vô Hoan cũng không phải ngoại lệ.
Nàng mỉm cười nhéo má cậu nhóc, “Đều xấu cả sao? Thì ra trong mắt Tiểu Quân, cả nhà này không ai là người tốt cả đúng không?”
Chúc Quân An sắc mặt tủi thân: “Mọi người đều đuổi mẫu thân đi, mẫu thân không đi! Mẫu thân khóc! Con cũng khóc! Nhưng không ai nghe, mọi người không ai nghe, cứ đòi đuổi mẫu thân đi.”
Nghe lời nói ngây ngô của trẻ nhỏ, mọi người trong nhà đều không thể cười được nữa. Vừa rồi họ đâu phải là đuổi Trần Ngọc Lan đi, họ là không muốn liên lụy nàng ấy, muốn bảo nàng ấy về nhà mẹ đẻ để cầu một con đường sống. Nhưng lọt vào mắt trẻ nhỏ không hiểu chuyện thì là mẹ cậu bé khóc không chịu đi, mọi người đều đuổi mẹ cậu bé đi, mọi người đều là người xấu.
Trần Ngọc Lan là thân mẫu không cầm được nước mắt vội quay đầu qua một bên, nước mắt tuôn trào như mưa. Chúc Vô Hoan khẽ xoa má cậu nhóc: “Mẫu thân của con sẽ không đi, cô cô về rồi, mẫu thân của con sẽ không đi nữa, mẫu thân sẽ mãi mãi ở bên Tiểu Quân An.”
Đứa bé nghe không hiểu đạo lí phức tạp nhưng câu này thì nó nghe hiểu.
Cô cô trở về để chống lưng cho cha mẹ nó. Có cô cô ở đây, không ai có thể đuổi được mẫu thân nó.
Chúc Quân An vui vẻ bật dậy khỏi lòng Chúc Vô Hoan, miệng ríu ra ríu rít: “Cô cô tốt nhất”, “Yêu cô cô”, gương mặt đầm đìa nước mắt nở nụ cười ngây thơ đáng yêu.
Chúc Hiên Viên vừa rồi thấy con trai ngoan ngoãn nên cũng rất vui để con trai thân thiết với muội muội của mình, bây giờ lại thấy coi trai nhảy nhót như một con khỉ trong lòng muội ấy, nàng cơ thể yếu mềm sao có thể bế được? Hắn vội vàng chạy tới muốn bế con.
“Cha xấu, không cần cha nữa.”
Chúc Quân An vội ôm chặt, vùi đầu vào cổ của cô cô, nhất quyết không chịu để cha bế đi. Chúc Vô Hoan ôm cậu nhóc, “Đại ca, không sao, muội bế được.”
Chúc Hiên Viên thấy nàng không mệt nhọc gì thật, khẽ vỗ nhẹ lưng con trai: “Ngoan ngoãn ngồi yên, cựa quậy lung tung cô cô sẽ không bế được, con sẽ rớt xuống đấy.”
Chúc Quân An hướng mông về phía hắn, mặc kệ ngó lơ. Chúc Hiên Viên lắc đầu không biết phải làm sao. Hắn nhìn Chúc Vô Hoan, ánh mắt có chút hi vọng: “Vừa rồi tiểu muội nói, đại tẩu của muội không cần về nhà ngoại nữa… Lẽ nào hoàng thượng Người…”
“Hoàng thượng xá miễn tội chết cho Chúc gia.”
Chúc Vô Hoan không vòng vo, nói thẳng vấn đề.
Mọi người nhà Chúc gia đều nhìn nàng không dám tin.
“Vô Hoan, điều này là thật sao?”
Chúc lão phu nhân kích động khiến tay cầm chén trà cũng rung lên, nghi ngờ mình nghe nhầm. Hoàng thượng tại sao lại xá miễn cho Chúc gia?
Trên triều đường, hoàng thượng hạ chỉ ba ngày sau chém toàn bộ nhà Chúc gia trước mặt văn võ bá quan, sao có thể đột nhiên thay đổi chỉ ý chứ?
Nhưng nhìn khuôn mặt rạng rỡ nụ cười của Chúc Vô Hoan, mọi người cho dù cảm thấy khó tin thì vẫn vô cùng mừng rỡ. Vừa rồi nhìn thấy Chúc Vô Hoan trở về họ đều tưởng rằng Vô Hoan về tiễn họ đoạn đường cuối cùng, không ngờ lại là tới thông báo với họ tin tức tốt lành này.
“Mẫu thân, thánh chỉ ở đây, người không muốn tận mắt nhìn xem sao?”
Chúc Vô Hoan một tay ôm chắc cậu nhóc, tay còn lại cầm lấy thánh chỉ Tố Thu đang đỡ, đưa cho anh cả đứng gần.
“Đại ca, huynh mở ra cho mẫu thân xem.”
Chúc Hiên Viên nhìn vật hình trụ bị vải đen bọc kín, vẻ mặt sững sờ. Ai đời thánh chỉ lại bọc bằng vải đen? Nghịch ngợm quá!
Chả trách vừa rồi họ không ai phát hiện ra thứ Tố Thu cầm là thánh chỉ!
Hắn lùi lại một bước không dám cầm, chắp tay hành lễ nói: “Hoàng hậu nương nương xin đợi một chút, tội thần đi chuẩn bị hương án, quỳ nghe nương nương tuyên đọc thánh chỉ…”
“Đại ca xin đừng! Ở đây không có người ngoài.”
Chúc Vô Hoan kéo tay anh cả, cũng gọi mọi người đang định chuẩn bị thay đồ cung nghênh thánh chỉ đứng lại. Nàng khẽ hất cằm ra hiệu cho họ nhìn ra ngoài cửa.
“Nhìn xem, ngoài sân trống trơn, con cố tình không để cấm quân vào đây là vì không muốn mọi người quỳ tới quỳ lui, phiền phức.”
Nàng mở thẳng vải đen ra, đập thánh chỉ xuống bàn.
“Đấy, xem như vậy đấy!”
“…”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Hành động này của nàng khiến mọi người trong đại sảnh đều sửng sốt.
Chúc lão phu nhân và hai người con đưa mắt nhìn nhau sau đó lại nhìn Chúc Vô Hoan có ý trách nhẹ: “Vô Hoan à, con làm vậy là bất kính với hoàng thượng…”
“Kính trọng hay không cũng là như vậy.”
Chúc Vô Hoan ngắt lời Chúc lão phu nhân, liếc mắt nhìn mọi người.
Giọng nàng trầm xuống.
“Mọi người có trung thành có kính trọng hơn đi nữa, việc phụ thân đầu hàng giặc bán nước vừa truyền về, hoàng thượng cũng không hề tin phụ thân dù chỉ một chút, nói chém đầu cả nhà là chém đầu cả nhà, có từng niệm chút tình nghĩa nào không?”
Trong đại sảnh tiếp tục im lặng như tờ. Hoàng thượng muốn chém đầu cả nhà họ, họ sao có thể không chút oán thán? Người nhà Chúc gia mấy đời trung liệt, từ đời tổ tiên đã trung thành với triều đình, trung thành với các đời hoàng đế, chinh chiến sa trường, bỏ mạng trên lưng ngựa. Chiến trường là nơi chôn vùi vô số kẻ địch đồng thời cũng là nơi linh hồn bao đời nam nhi Chúc gia hội tụ! Mấy đời trung thành cuối cùng không đổi được một chút lòng tin của hoàng đế. Tin tức biên quan vừa truyền về, hoàng thượng lập tức muốn chém đầu toàn bộ bảy mươi sáu mạng người nhà họ.
Cho dù áp giải họ vào đại lao, đợi mấy tháng sau biên quan truyền về tin tức chính xác, xác nhận tội danh của họ rồi chém đầu, họ cũng sẽ dễ chịu hơn một chút… Nhưng chút thời gian này hoàng thượng cũng không nương tình cho Chúc gia.
Sau một hồi trầm ngâm, Chúc lão phu nhân lau nước mắt, ra hiệu cho con cả và con thứ hai xem thánh chỉ, còn Chúc Vô Hoan nàng bước tới bên Chúc lão phu nhân, kéo tay bà cùng ngồi xuống.
“Vô Hoan, con oán trách hoàng thượng rồi sao?”
“Không nên oán trách sao?”
Chúc Vô Hoan xoa nhẹ bàn tay nhỏ bé mềm mại của cháu trai, khẽ trả lời.
Chúc lão phu nhân khẽ thở dài một tiếng.
Bà ôm Chúc Vô Hoan vào lòng.
“Mẫu thân không biết con phải chịu bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu tủi nhục trong hoàng cung mới xin được thánh chỉ miễn xá cho Chúc gia, mẫu thân cũng không biết sau khi tin cha con đầu hàng địch bán nước truyền về, hoàng thượng về lại hậu cung sẽ đối xử với con thế nào…”
Bà cúi đầu nhìn đỉnh đầu Chúc Vô Hoan.
“Vì thế con oán trách hoàng thượng, mẫu thân không trách cứ con, mẫu thân cũng không ép con bỏ qua oán trách trong lòng.”
“Nhưng mẫu thân muốn nói với con rằng, con và hoàng thượng là phu thê, trừ khi con chết mới có thể vạch rõ giới hạn với hoàng thượng, vì thế chỉ cần con sống một ngày, con nhất định phải kính trọng người, tôn sùng người, thuận theo ý người, cho dù con có oán trách nhiều thế nào đi chăng nữa thì cũng phải nuốt xuống bụng, khi đối diện với người, con vẫn phải tươi cười rạng rỡ…”
“Nếu như con không nuốt xuống, để người nổi cơn thịnh nộ là có thể khiến con chết không toàn thây.”
Bà khẽ vuốt nhẹ mái tóc Chúc Vô Hoan.
“Cảm thấy uất ức không?”
“Nhưng có uất ức thì chúng ta cũng phải chịu thôi!”
“Ai bảo thiên hạ này là thiên hạ của hoàng thượng, ai bảo phu quân con là hoàng thượng chứ?”