Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng là cô thật sự không quá thoải mái, ít nhất cũng không thoải mái như Lưu Kim Yển cùng Thẩm Liệt nói đùa, có thể là do lúc đầu nhìn thấy anh liền cảm thấy anh không phải người tốt, khi đó bị dọa sợ, sau này cũng không thể đùa giỡn được.
Mà anh gặp cô, cũng không biết đùa, cho dù thỉnh thoảng có cười, cũng là rất khách khí, cô lại tùy tiện với anh cũng không đúng lắm.
Đông Mạch đã xén lông cừu trong hai hôm, số lông cừu xén được có thể ghi vào sổ ngay, đương nhiên cũng có thể tự để một bên dồn vài ngày rồi đến lúc đó tính tiền một lượt. Sau khi Đông Mạch xén được hai ngày thì đi tìm Thẩm Liệt lấy tiền, số tiền chưa đến ba tệ nhưng Thẩm Liệt trả cô tròn ba tệ, anh cố tình mò tìm ba tờ một tệ mới cho cô.
Cô rất vui khi nhận được ba tờ một tệ mới tinh.
Hồi trước ở nhà làm nông làm việc nhà, sau khi kết hôn vẫn làm nông làm việc nhà, ở nhà là cô gái không quản tiền, sau khi lấy chồng thì tiền của Lâm Vinh Đường cũng không đến được tay cô, hiện giờ cô kiếm được ba tệ, tuy không nhiều nhưng cũng cảm thấy đây là tiền của mình.
Thẩm Liệt ngước lên, nhìn dáng vẻ cô vui mừng phấn khích mà thấy buồn cười: "Ngày mai cô có làm không?"
Đông Mạch: "Muốn làm chứ, nhưng sáng sớm mai tôi phải về nhà mẹ đẻ một chuyến, không chắc khi nào mới trở về, sợ lỡ như về trễ mà ở đây lại nhiều người hỗn tạp, mắc công khi về lại hiểu lầm."
Mấy cô vợ cô gái trẻ còn tạm ổn, chứ người lớn tuổi da mặt khá dày, lúc nào cũng có thể bất chấp lén lút lấy của người khác bỏ vào trong túi mình, cô dứt khoát thanh toán trước.
Thẩm Liệt kéo ngăn kéo, nghe vậy thì thuận miệng hỏi: "Sao lại về nhà mẹ đẻ?"
Đông Mạch lại im lặng không lên tiếng.
Cô không muốn bịa chuyện lừa người khác, nhưng cô còn chưa nghĩ ra phải nói với mọi người chuyện uống thuốc bắc như thế nào, dù sao chuyện mình khó có thai cũng không tiện để người ta biết.
Thẩm Liệt thấy Đông Mạch im lặng, nhận ra mình lắm mồm rồi, vội vàng nói: "Dạo này đang lúc thảnh thơi, đi lại nhiều cũng tốt."
Đông Mạch gật đầu: "Ừm, vậy tôi đi trước."
Sáng sớm hôm sau Đông Mạch ngồi xe về nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ dẫn cô sang gặp thầy thuốc Đông y nọ bắt mạch, người ta nói rằng quả thật khó có thai, thầy thuốc Đông y bảo là do hàn khí tắc nghẽn, thầy thuốc Đông y nói: "Bệnh viện không kiểm tra ra được bệnh của cô là vì nó không có hình dạng, mà là khí học, những người trong bệnh viện hiểu cái gì chứ, bọn họ chẳng hiểu cái này đâu."
Hồ Kim Phượng tán đồng, gật đầu lia lịa: "Thế làm phiền ông bốc thuốc để bồi dưỡng lại nhé, chứ lỡ không mang thai được thì ông nói coi phải làm sao đây!"
Đông Mạch nghe thấy thầy thuốc Đông y thế mà lại có thể đưa ra kết luận giống như trong bệnh viện, nghĩ rằng quả nhiên mình khó có thai, thầy thuốc Đông y này có lẽ là có chút bản lĩnh nên cô cũng đồng ý.
Thầy thuốc Đông y bốc năm thang thuốc, bảo rằng có thể uống trong nửa tháng, nửa tháng sau lại đến đây tìm ông ta, tiền mua thuốc bắc là Hồ Kim Phượng trả, Đông Mạch vội nói: "Mẹ, con kiếm được chút tiền mà."
Hồ Kim Phượng: "Thôi, con tự giữ lại đi, mẹ bồi bổ sức khỏe cho con mà."
Đông Mạch hơi áy náy lại hơi khó chịu, nhưng cô ngẫm nghĩ thấy chỉ có thể dựa vào nhà mẹ đẻ, trong tay Lâm Vinh Đường cũng chẳng có tiền gì mấy, tiền đều bị mẹ chồng giữ hết, thế nhưng cô chắc chắn không thể nói với mẹ chồng rằng muốn xin tiền bà ta để mua uống loại thuốc bắc này, không nói rõ ràng không được.
Đông Mạch cầm năm thang thuốc bắc đó lén lút vào thôn, cô không muốn để người khác trông thấy, bèn đi vào từ con đường nhỏ phía sau thôn, ai ngờ cô đang đi lại nghe thấy có tiếng động ở bên kia, cô nhìn sang, đúng lúc người ở bên kia cũng ngẩng đầu nhìn cô, không ngờ là Thẩm Liệt.