Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hóa ra Thẩm Liệt đang đẩy một chiếc xe rùa, trên xe rùa chất đầy đá và phân cừu lụm được từ trong lông cừu, anh đang ở đó đổ xuống cái hố to.
Đông Mạch lập tức xấu hổ, cô cảm thấy mình giống như làm trộm mà bị tóm vậy: "Anh... anh đang đổ đất à..."
Cô chẳng biết nói gì cứ lắp ba lắp bắp.
Ánh mắt của Thẩm Liệt liếc nhìn túi lưới lớn đựng thuốc bắc mà cô đang cầm, anh gật đầu.
Đông Mạch: "Tôi vừa từ nhà mẹ đẻ về, tôi về nhà trước, lát nữa sẽ sang chỗ anh xén lông cừu."
Thẩm Liệt: "Được."
Đông Mạch rất biết ơn Thẩm Liệt, anh ấy không nhiều chuyện hỏi mình tại sao lại cầm một túi thuốc bắc, thậm chí không nói bất cứ câu gì thừa thãi, chỉ cần anh ấy hỏi thêm mấy câu nữa thôi là Đông Mạch sẽ càng xấu hổ hơn.
Cô rất biết ơn anh ấy!
Đông Mạch chạy về nhà như một tên trộm, cất mấy thang thuốc đó rồi vội vàng sang nhà của Thẩm Liệt, ai ngờ khi đi sang đúng lúc mẹ chồng cũng ở đó, đang đứng khoanh tay hỏi thăm.
Mẹ chồng cô liếc thấy cô là cáu gắt: "Đông Mạch, cô làm sao thế, mới sáng sớm đi đâu mà bây giờ mới đến, không kêu cô ra đồng làm việc là để cô đến đây kiếm tiền, kết quả cô đâu mất tiêu, tận lúc này mới tới? Cô muốn làm nương nương à, mặt trời rọi đến mông rồi mới dậy?"
Đông Mạch cúi đầu nói: "Hồi nãy con đang giặt đồ."
Vương Tú Cúc: "Giặt đồ? Tối cô giặt không được à? Giặt đồ thì sẵn tay làm, sao lại để trễ nải công chuyện vì giặt đồ chứ?"
Đông Mạch im lặng.
Mấy cô vợ ở bên cạnh chịu không nổi bèn khuyên giúp, bảo Đông Mạch rất cần mẫn giỏi giang, chuyện nhỏ thôi chưa đến nỗi.
Vương Tú Cúc được mọi người khuyên, cũng không chửi mắng nữa, nhưng mà vẫn oán trách một câu: "Nếu như cô ta có thể mang thai rồi để nhà họ Lâm tôi bế cháu trai thì tôi cũng chẳng nói gì cô ta, ngày nào tôi cũng sẽ cho cô ta ăn ngon uống đã và cung phụng cô ta như nương nương, thế nhưng cô ta lại không mang thai kia kìa!"
Khuôn mặt của Đông Mạch bỗng đỏ ửng.
Cô có một sự thôi thúc muốn vứt thẳng vào mặt bà ta ba chữ "cô không làm", dựa vào cái gì chứ, căn cứ vào đâu mà bà ta nói mình như thế? Mình gả đến đây là để làm con làm đầy tớ cho nhà bà ta à?
Cô cũng là con người được ba mẹ nuôi mà!
Nhưng hiện tại không có con là bởi do chính bản thân, quả thật cơ thể mình có vấn đề.
Mình như vậy thì cho dù ly hôn rồi cũng thế nào chứ? Cô nhớ đến Tôn Hồng Hà, sau khi Tôn Hồng Hà ly hôn thì mọi người đều chê cười cô ấy, đã xem mắt rất nhiều người nhưng không có người phù hợp.
Liệu cô có thể đưa ra quyết định bốc đồng này không, cô có thể gánh chịu hậu quả này hay không? Cô có muốn chịu đựng những chất vấn của cô bảy dì tám không?
Đông Mạch nhẫn nhịn đến đỏ cả mặt, ngón tay cô run run, cuối cùng cô cũng cắn răng, cô hiểu rằng mình vẫn phải nhịn, có lẽ một ngày nào đó cô có thể bỏ đi, nhưng hiện tại không được.
Thế nên cô chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu chọn một chỗ, sau đó cầm lấy một cái túi lông cừu rồi mở ra, mùi da lông cừu xộc lên, cô mím môi chịu đựng mùi hắc khó chịu, cúi đầu làm việc.
Vương Tú Cúc ầm ĩ mấy câu, thấy Đông Mạch hoàn toàn không quan tâm, cộng thêm bên cạnh có người khuyên nhủ, bà ta cũng không nói gì nữa.
Nhưng cô ngẫm nghĩ trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, nếu như mình có tiền hay là có sức mạnh thì cũng không đến mức như vậy.
Những người phụ nữ xung quanh lại bắt đầu nói cười, Đông Mạch cúi đầu, tay xén lông cừu nhưng đôi mắt lại dần mờ sương.
Cô lẳng lặng giơ tay lau nước mắt bằng tay áo, cảm thấy rất nực cười.
Thật ra không phải chỉ bị nói hai câu thôi sao, có gì đâu mà làm ra vẻ, quay về cô sẽ lập tức uống thuốc bắc, có thai rồi cô sẽ làm nương nương, để cho Vương Tú Cúc hầu hạ cô!