Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau bữa trưa, Lâm Vinh Đường đi làm đồng, cô vội vã đến nhà của Thẩm Liệt, không ít phụ nữ đã tới, mọi người chia nhau một đống lông dê, cẩn thận nhặt những tạp chất bên trong, quả thật lông dê mịn hơn nhiều, không có tạp chất, lông dê bên trong màu trắng có thể được nhìn thấy.
Mọi người thấy Đông Mạch tới, cũng Đông Mạch chào hỏi, một số người quan hệ với Đông Mạch cũng không tệ, liền thúc giục Đông Mạch đi tìm Thẩm Liệt lấy lông dê: "Mau đi nhanh lên, chúng tôi cũng đã cắt tới trưa đó! "
Đông Mạch cũng không dám chậm trễ, liền đi tới tây phòng tìm Thẩm Liệt, Thẩm Liệt đang ở đó thu thập lông dê, trời lạnh, anh chỉ mặt một cái áo mỏng, tay áo còn vén lên, lộ ra cả cánh tay, cánh tay đó cùng với Lâm Vinh Đường rất khác nhau, Lâm Vinh Đường trắng sáng, còn Thẩm Liệt nhìn một chút là thấy đã phơi nắng nhiều.
Đông Mạch hơi ngạc nhiên, theo bản năng lùi lại một bước.
Thẩm Liệt nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy cô: "Chị dâu sao bây giờ mới tới?"
Đông Mạch: "Tôi trở về nhà mẹ, có chút việc."
Thẩm Liệt lau mồ hôi trên mặt, chỉ sang bên cạnh: "Đều ở đây, bên trong là nửa bao, chắc là đủ cho chị nhặt một buổi chiều."
Đông Mạch nhìn thấy, liền tiện tay nhấc cái túi lên, nhưng ai biết nó vẫn rất nặng, cô không đề phòng, cả người cứ như vậy trĩu xuống, thiếu chút nữa là đứng không vững.
Cánh tay trần của Trần Liệt đưa tới, nhẹ nhàng xốc túi lên rồi đi thẳng ra khỏi phòng, Đông Mạch vội vàng theo sau.
Thẩm Liệt đặt túi bên cạnh nhóm phụ nữ: "Chị ngồi đây đi."
Vừa nói, vừa dùng chân đá một cái ghế xếp nhỏ tới.
Đông Mạch vội vàng cầm cái ghế xếp ngồi xuống, mở túi ra bắt đầu cắt lông dê, nhưng cô cũng thật xui xẻo, túi của cô bẩn hơn những túi khác, mùi cũng rất nồng, cô bị sặc liền ho khan hai tiếng.
Ngồi bên cạnh chính là Lưu Kim Yến, có quan hệ khá tốt với cô, thò đầu nhìn qua nói: "Chị sao lại không chọn vậy, túi này nhìn đã biết rất khó nhặt, tốn công hơn nhiều!"
Đông Mạch kêu khổ, trong đầu nghĩ cô không biết còn phải chọn, chỉ thuận tay lấy một túi, ai ngờ xui xẻo thế này, cô nói: "Vội vàng, cứ như vậy lấy đi".
Lưu Kim Yến thấy Thẩm Liệt còn ở bên cạnh xách túi nên cười nói: "Thẩm Liệt, anh bắt nạt chị Đông Mạch, vậy mà anh còn gọi một tiếng chị dâu, anh đối xử với chị dâu như vậy sao? "
Thẩm Liệt nghe vậy liền bật cười, nhìn Lưu Kim Yến cười: "Chị dâu, nhìn xem chị nói cái gì, giống như em thật xấu xa, em đổi cho chị không phải là được sao?"
Đông Mạch xin lỗi, vội vàng nói: "Không cần, dù sao sớm muộn gì cũng phải có người nhặt đến, cậu không cần đổi."
Thẩm Liệt không nói lời nào, anh trực tiếp cầm lấy chiếc túi trước mặt cô, mang cho cô một chiếc túi mới, quả nhiên túi này sạch hơn một chút, ít nhất cũng không nhiều bẩn như vậy, cũng dễ ra nhiều lông dê hơn.
Thẩm Liệt đi làm chuyện khác, Lưu Kim Yến thấp giọng nói: "Cậu ấy rất tốt, gặp phải loại chuyện này thì cứ nói, nếu không thì mình lại thiệt."
Đông Mạch: "Vốn là tôi tới muộn, nên tôi không muốn chọn."
Lưu Kim Yến cười phì một tiếng: "Cô đó, còn như vậy, cô cũng thật là tốt tính! Không khách sáo với cậu ấy!"
Đông Mạch sửng sốt, thầm nghĩ, tại sao lại không cần khách sáo với Thẩm Liệt? Bởi vì anh ấy có tính khí tốt?
Thẩm Liệt quả thực rất tốt tính, không già so với các bạn cùng lứa, nhìn ai cũng gọi chị, rất thích cười, lúc bình thường cũng dễ thương, chị lớn em nhỏ đều thích anh ấy, người dễ tính như vậy, ai cũng coi đó là chuyện đương nhiên, có thể để anh ấy chịu thiệt thòi một chút cũng không sao?
Lưu Kim Yến nhìn cô như vậy, liền giải thích: "Cậu ấy so không so đo với phụ nữ chúng ta, cho nên cô bất mãn thì cứ nói, không sao cả, cô đó, có chuyện gì muốn tốt, cứ đùa giỡn một chút liền giải quyết được, tốt biết bao? Cô không nói gì thì chỉ có thể bực bội nhận thiệt thôi. "
Đông Mạch nghĩ cũng hợp lý.