Báo Ân

Chương 2

Phúc quản gia vội vàng xuống xe đi qua, Tần Yến đứng xa xa nhìn Phúc quản gia nói chuyện cùng đứa nhỏ kia, không bao lâu Phúc quản gia quay trở về, thấp giọng nói qua cửa xe: “Hài tử kia hỏi tiểu nhị chúng ta đi nơi nào, biết là đi kinh thành liền theo lại đây, nói là…… nói……”

“Nói cái gì?”

Phúc quản gia bất đắc dĩ nói: “Nói phụ thân hắn chính là trên đường đến kinh thành bị sơn tặc chém chết, sợ chúng ta cũng gặp chuyện không may, muốn cùng đi……”

Tần Yến có chút buồn cười: “Ta mang theo những người này còn cần hắn?”

Phúc quản gia cũng không biết nên nói cái gì, tiểu khất cái kia nói không nhiều, lại không nói rõ ràng lí do, khiến ông trở về cũng không hiểu được.

Không bao lâu, từ trong xe ngựa Tần Yến cầm một bao nhỏ đựng bạc đi ra đưa cho Phúc quản gia, thấp giọng nói: “Coi như là một đoạn duyên phận, đem cái này cho hắn rồi bảo hắn đi đi.”

Phúc quản gia vội vàng nhận bạc đem qua, thấp giọng khuyên nhủ: “Thiếu gia biết rõ lòng ngươi, bạc này là thiếu gia thưởng cho ngươi, thừa dịp trời còn sớm mau trở về đi thôi, Nghiêu Miếu trấn đến cùng cũng là nhà ngươi, đi chỗ khác thì không tốt.”

Tiểu khất cái kia liếc mắt nhìn hà bao trong tay Phúc quản gia, hiểu rõ ý tứ của Phúc quản gia, lui về phía sau một bước, sau một lúc lâu thấp giọng nói: “Ta…… không phải muốn bạc.”

“Thiếu gia tâm địa từ bi, cho ngươi liền nhận đi.” Phúc quản gia gặp đứa nhỏ này không nhận thì có chút không kiên nhẫn, “Thiếu gia hảo tâm cho ngươi một miếng cơm, ngươi còn đòi hỏi? Còn muốn theo tới kinh thành, muốn thiếu gia nuôi ngươi một đời?”

Tiểu khất cái hơi hơi nhíu mi, muốn nói rõ lại không biết nên nói cái gì, nhấp môi dưới thấp giọng nói: “Trên con đường này…… có sơn tặc……”

“Nói cái gì vậy?!” Người lớn tuổi kiêng kị nhất điều này đó, Phúc quản gia nghe vậy trách mắng: “Cha ngươi bị sơn tặc chém chết thì chúng ta cũng gặp phải sao? Đường đi kinh thành nhiều như vậy, ngươi biết rõ chúng ta muốn đi đường nào sao?!”

Tiểu khất cái lui về phía sau một bước, những đường đi tới kinh thành, không phải một hài tử không ra khỏi thôn trấn có thể biết rõ, tiểu khất cái do dự sau lại nói: “Ta…… khác các ngươi, đợi đến kinh thành, ta liền đi.”

Phúc quản gia cố không cười nói: “Theo tới kinh thành? Ngươi biết rõ kinh thành xa bao nhiêu không? Liền như vậy đi tới đó? Không nói đến ngươi đi theo không kịp, chính là cũng không cho ngươi đi cùng! Sau xe ngựa của thiếu gia có một tiểu khất cái thì là cái bộ dáng gì?! Ngươi đương nhiên không sợ người nhìn, nhưng thân phận thiếu gia của chúng ta như thế nào? Người trong nhà thấy còn không đủ chê cười sao!”

Phúc quản gia nói trắng ra, tiểu khất cái cúi đầu nhìn chính mình một thân mặc toàn giẻ rách, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu đột nhiên đỏ lên, hắn lớn không lớn nhỏ không nhỏ, cũng biết xấu hổ, cắn cắn môi đứt quãng nói: “Ta…… cách xa một tí, để người khác không nhìn thấy ta, ta…… buổi tối không ngủ sẽ đề phòng sơn tặc…… nếu chúng đến ta liền kêu, cha ta…… chính là buổi tối bị sơn tặc……”

“Được rồi được rồi.” Phúc quản gia lười nói nhiều cùng hắn: “Cầm bạc cho tốt rồi đi đi, đường xa ngươi có muốn quay lại đây cũng khó khăn, đi đi đi!”

Tiểu khất cái lui về phía sau một bước đưa tay ra sau lưng không tiếp hà bao kia, Phúc quản gia thấy không được, thở dài xoay người lên xe ngựa.

“Thiếu gia……” Phúc quản gia nói khẽ vào trong xe ngựa, “Hài tử kia thực bướng bỉnh, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, cứ như một đứa ngốc, hắn không cần bạc, chỉ muốn cùng chúng ta, chuyện này……”

Tần Yến ở trong xe ngựa thản nhiên nói: “Không cần để ý nữa, xem hắn có thể theo được tới đâu.”

Phúc quản gia lắc đầu, thấp giọng nói với xa phu: “Đi thôi.”

Xe ngựa chậm rãi đi ra đường lớn, tiểu khất cái bên kia sửng sốt hồi lâu, sau khi do dự vẫn đi theo, chỉ là lần này hắn không dám đuổi sát, sợ người trên xe lại đuổi hắn đi, cũng sợ để cho người khác thấy hắn đi cùng xe ngựa của thiếu gia kia thì bị dọa.

Ban đầu, hạ nhân ngồi sau xe ngựa còn nhìn cùng trêu ghẹo vài câu, sau thì cũng không ai để ý nữa, giờ Tuất (19h-21h) mọi người tìm khách điếm tốt nghỉ chân, tiểu khất cái đứng xa xa nhìn, đợi đến giờ Hợi (21h-23h) ánh nến trong khách điếm tắt hết mới chậm rãi tới gần, chuồng ngựa sau khách điếm nối với sài phòng (phòng chứa củi), cũng không có cửa, chỉ dùng một hàng rào thưa thớt bao quanh, tiểu khất cái vóc người nhỏ, thật cẩn thận chui vào, ở trong bóng đêm cẩn thận phân biệt ngựa, nhìn một hồi lâu hắn nhận ra xe ngựa của Tần Yến, tiểu khất cái nở nụ cười, yên tâm ngồi ở trên củi, dựa vào xe lẳng lặng nhìn ánh trăng trên bầu trời bên ngoài chuồng ngựa.

Hôm sau, giờ Mẹo (5h-7h) từ trong khách điếm truyền ra âm thanh nấu cơm, tiểu khất cái hai mắt đỏ bừng, đứng dậy vỗ đất trên người, xoay người chui ra khỏi chuồng ngựa, chạy đi dọn đường.

Đoàn người Tần Yến sau khi dùng xong điểm tâm đi ra lắp xe, Phúc quản gia nhìn nhìn thở dài nói: “Hài tử kia chắc không theo kịp, sợ là đi lạc rồi? Vậy thì liền bảo hắn đi về, ở bên cạnh cũng không biết muốn xin cơm hay không.”

Một tiểu tư cười nói: “Ai, một tiểu khất cái, mấy hài tử xin cơm ở đâu mà chẳng giống nhau?”

Phúc quản gia lắc đầu không nói, gọi mọi người thu thập này nọ, Tần Yến quay đầu nhìn về giữa chuồng ngựa, đống cỏ khô của con ngựa hắn nhiều hơn những con khác trong chuồng.

“Thiếu gia lên xe đi.” Phúc quản gia theo tầm mắt Tần Yến nhìn qua, hỏi: “Thiếu gia nhìn cái gì vậy?”

Tần Yến sửa sang lại y sam (quần áo): “Không có gì.”

Mọi người lên xe ngựa tiếp tục gấp rút lên đường, buổi trưa mọi người dừng lại nghỉ ngơi lấy sức nửa canh giờ, không bao lâu thì tiểu khất cái kia lại chậm rãi chạy tới, cũng không dám đến gần, chỉ đứng ở xa xa, Tần Yến dựa vào xe ngựa uống trà, mắt y tốt, thấy tiểu khất cái ở xa kia, chỉ thấy hắn múc nước sông rửa mặt, tẩy rửa sạch sẽ xong liền ngồi xổm bên bờ sông nhìn mặt nước, Tần Yến bình tĩnh nhìn trong chốc lát, buông chén trà xoay người lên xe ngựa.

Lại đi một ngày đường, lúc mặt trời lên cao Tần Yến quả nhiên lại thấy trong chuồng ngựa có một đống cỏ.

“Chỉ cần không có gì thay đổi ngày mai liền tới kinh thành.” Phúc quản gia như cũ ngồi ở đằng trước xe ngựa Tần Yến, cách tấm mành cười nói: “Một tháng này thiếu gia đã vất vả, trở về trước phải nghỉ ngơi cho tốt vài ngày.”

Tần Yến không trả lời, sau một lúc lâu nói: “Từ Nghiêu Miếu trấn đến đây, đã đi bao nhiêu dặm đường?”

Phúc quản gia sửng sốt, nghĩ nghĩ nói: “Này…… thật đúng là khó nói, chúng ta lần này trở về đi đường nhỏ, không đi qua quan đạo, nói…… nhớ không rõ.”

Tần Yến không hỏi nữa, Phúc quản gia trong lòng nghi hoặc Tần Yến như thế nào lại hỏi chuyện này, lúc nghỉ giữa trưa Phúc quản gia liền để ý, dọc theo đường đã đi qua, quả nhiên thấy tiểu khất cái tại một cái giếng cạn, Phúc quản gia dở khóc dở cười: “Ta đã nói tại sao thiếu gia lại hỏi đến, ngươi……”

Đứa nhỏ kia so với ngày hôm kia lại gầy hơn một vòng, tóc rối tung, trên mặt còn dính mấy cọng cỏ khô, xiêm y trên người lại thêm vài chỗ rách, ánh mắt vốn đen bóng nay toàn là tơ máu, nhìn Phúc quản gia đầy đề phòng, Phúc quản gia trong lòng vừa động: “Ngươi thật sự là phòng thủ hằng đêm?”

Tiểu khất cái không nói gì, Phúc quản gia nhìn đứa nhỏ này trong lòng chỉ cảm thấy khó tin, bọn họ một đường này là đi bằng xe ngựa, đứa nhỏ này lại đi bộ theo, mỗi đêm còn không ngủ, thân mình là sắt sao? Vừa nghĩ đến tiểu khất cái này một đường tới đây phải vừa đi vừa xin cơm, Phúc quản gia trong lòng thập phần không đành, thấp giọng nói: “Ngươi…… ai, ngày mai chúng ta liền tới kinh thành, ngươi mau đi đi, không cần đi cùng.”

Tiểu khất cái nhấp môi dưới, sau một lúc lâu nói: “Ngày mai ta liền đi.”

“Ngươi…… ngươi đây là làm gì?” Phúc quản gia bật cười, “Nhiều người cũng cho cơm ngươi, ngươi sao lại không đi tìm bọn họ báo ân?”

Tiểu khất cái mím môi không trả lời, người cho hắn cơm không thiếu, nhưng…… chỉ có vị thiếu gia trong xe kia là không cho hắn đồ ăn thừa, chỉ có y…… không xem hắn là khất cái. Tiểu khất cái không muốn cùng người khác nói này nọ, dù sao qua ngày mai lại cũng không gặp lại, hắn đứng dậy đi vào bụi cây.

Phúc quản gia thở dài quay về, tìm Tần Yến nói rõ, Tần Yến không nói gì, Phúc quản gia cũng không biết nên khuyên cái gì, thổn thức trong chốc lát rồi lên xe ngựa, mọi người như trước gấp rút lên đường, không đề cập tới.

Hôm đó, đến giờ Tý (23h-1h) tiểu khất cái kia mới đuổi tới khách điếm mà Tần Yến dừng chân, tiểu khất cái như trước chui vào trong chuồng ngựa, cẩn thận tìm xe ngựa của Tần Yến, xác định Tần Yến bọn họ là ở lại chỗ này mới yên lòng, chân mềm nhũn ngồi xuống.

Hắn cũng không phải là mình đồng da sắt, đi theo nhiều ngày đã sớm không còn khí lực, hôm nay vẫn đuổi không kịp xe ngựa, cũng chưa kịp đi xin cơm, trên người đói run, may là bây giờ không phải mùa đông, đứa nhỏ xoa xoa bụng, đành phải chống đỡ qua đêm nay, sáng mai liền đi xin cơm.

Hôm sau rời đi, hắn nhớ đường, đi từ từ cũng trở về Nghiêu Miếu trấn, kế hoạch của tiểu khất cái rất tốt, đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, mưa cuối hạ trút xuống, trong chuồng ngựa bị mưa dột, mưa hắt vào người rất lạnh, vừa đói vừa rét, hơn nửa đêm tiểu khất cái lại ngất đi…… Tần Yến ngủ không sâu, nửa đêm tiếng mưa tí tách bên ngoài đánh thức y, Tần Yến mặc thêm xiêm y nhìn ra bên ngoài, do dự lấy dù đi xuống dưới, đi đến chuồng ngựa liền thấy hài tử kia dựa vào xe từ từ nhắm hai mắt, dĩ nhiên đã hôn mê, mưa càng lúc càng lớn, Tần Yến cúi người đỡ hài tử dậy, một tay ôm hắn, một tay che dù lên lầu.