Báo Ân

Chương 3

Tần Yến ôm tiểu khất cái đến đặt trên nhuyễn tháp (giường nệm), mở rương đem dược tráp (hộp dựng thuốc) lấy ra, Tần Yến khêu bấc đèn, nương theo ngọn đèn cẩn thận lấy ra hạp tử (cái hộp) đựng tham tô hoàn*, lấy ra một viên dược hòa vào trong nước, Tần Yến xoay người đi đến tháp nâng tiểu khất cái dậy để uy hắn uống dược, dược thật đắng, tiểu khất cái nhíu nhíu mày quay đầu đi không chịu uống, Tần Yến cho tới bây giờ chưa hầu hạ người khác, tay trực tiếp dùng lực đem miệng của hắn tách ra đem dược rót vào.

*Tham tô hoàn: thuốc viên trị cảm lạnh, mệt mỏi, khó thở, cơ thể suy yếu

Một chén dược kia rót xong làm tiểu khất cái ho hết nửa ngày, nhưng như vậy cũng không tỉnh lại, Tần Yến nghĩ nghĩ lại lấy một chút đường hòa vào trong nước uy hắn uống, lần này liền thực nghe lời, thành thành thật thật đem nước đường uống xuống, không bao lâu sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

Tần Yến sờ sờ trán tiểu khất cái thì yên lòng, bên ngoài vẫn còn mưa, Tần Yến cũng ngủ không được, đơn giản lấy [Tả Truyện][i] ra để đọc, vô ý lại lật đến phần Tuyên công năm thứ mười lăm, truyện xưa về kết cỏ báo ân*, Tần Yến nhìn về tiểu khất cái trên cái tháp kia, cười, người khác là được kết cỏ ngậm vành[ii]**, y xem như được cái gì?

*kết cỏ báo ân: sau khi chết vẫn phải báo đáp

**kết cỏ ngậm vành: đền ơn trả nghĩa cho người cứu giúp mình

Ngày ấy chỉ là bởi vì biết thân thế của tiểu khất cái này, Tần Yến là lành đùm lá rách, nhất thời mềm lòng cho hắn một chén cơm ăn, lại không nghĩ tới hắn lại đi theo một đường, còn chăm chỉ mỗi đêm phòng thủ cho y, Tần Yến ngay từ đầu chỉ cảm thấy đáng cười, lại có chút không kiên nhẫn, đã qua nhiều ngày, lúc trước không có khinh thường, ngược lại nhìn bộ dạng này của hắn đúng là có chút thương tiếc.

Nếu thân phận mẫu thân y không đủ cao quý, chỉ sợ tình hình của chính y còn không bằng tiểu khất cái này đâu.

Tần Yến xoa xoa mi tâm, Tần Tư đã mười ba tuổi , chỉ cần nhẫn đến khi Tần Tư cập kê, hảo hảo đem người gả đi liền tốt, mẫu thân tuy tạ thế sớm, nhưng may mắn lúc trước cùng cô cô Tần Nhã sớm có hôn ước, nhi tử của cô cô Chương Vân Liệt so Tần Tư lớn hơn hai tuổi, tuổi tác thích hợp, lại cùng y và Tần Tư quen biết từ nhỏ đến lớn, có tình có nghĩa, Vân Liệt này tuy thông minh không nhiều nhưng may mà không có tâm nhãn, nhân phẩm không nói, quan trọng nhất là cô cô Tần Nhã yêu thương y cùng Tần Tư, cô cô làm bà bà (mẹ chồng), mỗi ngày trôi qua sẽ không khổ sở.

Tần Yến thở dài, Tần Tư không giống y, tâm tư đơn thuần, lại bởi vì từ nhỏ không có mẫu thân bên người nên có chút nhút nhát, thật sự là gả đến nhà như thế nào thì Tần Yến cũng không an tâm, tiểu nha đầu kia, mấy ngày này còn không bị người ta dày vò đi, Chương gia nay không ngừng phát triển, là một nơi tốt đi.

Đợi đến Tần Tư gả cho người thì y sẽ không nhẫn nhịn nữa, sớm ly khai phủ tự xây dựng công danh sự nghiệp, Tần Yến nay đã có công danh, chỉ chờ đến ngày đạt được thành tựu lớn, tiến vào quan trường, y sẽ tự gầy dựng một vùng trời đất riêng của mình.

Tiểu khất cái trên nhuyễn tháp trở mình, mê mê tỉnh tỉnh lờ mờ mở mắt, ngẩn người nhìn Tần Yến đang liếc mắt sang, lập tức luống cuống tay chân đến lăn cả xuống giường, tiểu khất cái hoảng sợ nhìn bốn phía nói không nên lời, nhìn thấy chăm đệm bị chính mình làm cho lộn xộn thì có chút kinh hãi, muốn đi thu dọn nhưng nhìn nhìn bàn tay bẩn thỉu của mình lại không dám chạm vào, ngây ngốc ngẩn người, giống như bị người ta bắt quả tang làm việc xấu, Tần Yến không nhịn được nở nụ cười: “Cơ thể ngươi không có gì, bây giờ tỉnh, còn khó chịu không?”

Tiểu khất cái lắc lắc đầu, bụng bỗng vang lên một tiếng ùng ục, Tần Yến đem điểm tâm trên bàn đưa cho hắn: “Trước ăn no lại nói sau.”

Tiểu khất cái do dự nhận lấy, hắn đã sớm đói bụng, đương nhiên là muốn ăn, nhưng lại có chút thẹn thùng, cuối cùng vẫn là cưỡng không lại hương vị thơm ngon của điểm tâm, mặt xấu hổ có chút đỏ, cúi đầu đứng lên ăn.

Tần Yến như trước vẫn đọc [Tả Truyện], đợi tiểu khất cái ăn xong một dĩa điểm tâm kia mới chậm rãi hỏi: “Gọi là gì?”

“Kinh…… Kinh Dao.” Tiểu khất cái nhiễm chút phong hàn, cổ họng có chút khàn, “Kinh trong Kinh Kha[iii], Dao trong ca dao.”

Tần Yến gật đầu: “Tên rất hay, ngươi tính theo tiễn ta đến kinh thành liền rời đi?”

Kinh Dao ân một tiếng, tựa như là để nhấn mạnh chính mình không phải vì dựa hơi Tần Yến, lại nói: “Ta về nhà đi, không…… không thêm phiền toái cho ngươi.”

Sắc trời hơi hơi sáng, Tần Yến liếc mắt nhìn kỹ Kinh Dao một cái, đột nhiên cảm thấy hài tử này lớn lên không tệ, khi trưởng thành hẳn là một thanh niên tuấn tú mày kiếm sắc sảo, hài tử như vậy lưu lạc ở bên ngoài, một chút không để ý sẽ bị mấy người có ý đồ xấu bắt đi, về điểm này Tần Yến nhớ tới Tam thúc trong nhà không muốn cho người khác biết “sở thích” của hắn, trong mắt tối sầm, nếu như rơi vào tay những người đó……

Tần Yến thở dài, ai biết chính y ngày đó nhất định phải mềm lòng đâu, Kinh Dao một đường theo tới tuy không phải do bày mưu đặt kế với y nhưng cũng vì y, như vậy để hắn trở về cùng mình cũng không sao, Tần Yến thản nhiên nói: “Mấy tuổi?”

Kinh Dao nhấp hạ môi: “Chín tuổi .”

“Chín tuổi?” Tần Yến nhìn nhìn thân thể Kinh Dao, chính y khi sáu tuổi liền cao bằng hắn bây giờ, Tần Yến hơi hơi trầm ngâm, tiểu tư bên người y đa số đều mười ba mười bốn tuổi trở lên, Kinh Dao mới cửu chín tuổi…… hơi nhỏ chút, mà thôi, chỉ cho hắn ở bên trong thư phòng, lại không cần hắn phải làm cái gì, Tần Yến nhìn về phía Kinh Dao: “Theo ta hồi phủ đi, trước…… trước làm tiểu tư của ta, ấn theo thân phận trước kia của người thì đúng là bôi nhọ ngươi, nhưng mà so với ngươi hiện tại thì tốt hơn chút, một đường này coi như là một đoạn duyên phận, đợi về sau…… về sau lại nói.”

Kinh Dao nghe Tần Yến nói xong trên mặt trước tiên là vui vẻ, sau đó mặt lại trắng bệch, hắn mấy ngày qua còn nói chính hắn sẽ không ỷ lại vào Tần Yến, hiện tại cùng thiếu gia nhà người ta vào phủ không phải chẳng khác nào tự nói một đường này của hắn là để cho người khác nhìn đi? Kinh Dao trong lòng dâng lên một cảm giác nhục nhã không nên lời, thiếu gia là người tốt, Kinh Dao là rất muốn có thể cùng y, báo đáp ân đức của y, nhưng như vậy…. gật đầu một cái…… giống như là mất đi một chút tôn nghiêm còn sót lại của mình.

Kinh Dao gắt gao cắn môi, hỉ nộ tùy tâm (vui, giận, hài lòng) của hắn, toàn viết ở trên mặt, Tần Yến trong lòng buồn cười, cuối cùng vẫn là hài tử, Tần Yến cũng không thúc giục, chỉ là bình tĩnh nhìn Kinh Dao chậm rãi nói: “Không nghĩ thêm một chút nữa sao?”

Kinh Dao sắc mặt lại trắng một tầng, Tần Yến ý thức được chính y là nhìn thấu tâm tư đứa nhỏ này, cười xong lại nói: “Không phải muốn báo ân sao? ở bên người ta hầu hạ, không phải càng tốt?”

Kinh Dao trong lòng như có một cuộc chiến, Tần Yến mỉm cười chờ Kinh Dao đưa ra quyết định, sau một lúc lâu Kinh Dao quỳ xuống cấp Tần Yến dập đầu, nói giọng khàn khàn: “Nguyện ý hầu hạ thiếu gia.”

Không phải vì đi theo chính y sẽ tốt, nhưng lại vì báo đáp ân đức của y nên nguyện ý áp chế tự cường của mình, Tần Yến không biết như thế nào, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một kia hứng thú ngược đãi, cười nói: “Đứng lên đi, chút nữa nhờ Phúc quản gia giúp ngươi thu xếp một chút.”

Kinh Dao đứng lên, Tần Yến lúc này mới thấy mắt Kinh Dao đã đỏ, nước mắt muốn rơi cũng không được, Tần Yến bật cười: “Ủy khuất ngươi?”

Kinh Dao vội vàng lắc lắc đầu, cúi đầu lau đi nước mắt, Tần Yến liên ý (ý nghĩa thương xót) trong lòng càng sâu, thấp giọng nói: “Ta đương nhiên sẽ không xem ngươi như tiểu tư bình thường, trở về ngươi liền ở ngốc bên trong thư phòng của ta, cũng không có việc gì ngươi cần phải làm.”

Kinh Dao lau mặt nghi hoặc hỏi: “Hầu hạ bên trong thư phòng của thiếu gia không phải đều là nha hoàn sao?”

Tần Yến cười lạnh, trong phòng không thiếu nha hoàn, đều là người của mai thị, đều mang tâm tư, Tần Yến ngày thường cũng không để các nàng động vào chính y, lại càng không cho các nàng tùy ý ra vào thư phòng của y, Tần Yến nhìn nhìn Kinh Dao thầm nghĩ nếu có thể được hài tử này hầu hạ cũng là không tệ, ít nhất mỗi ngày không cần phải lo lắng đề phòng hắn.

Tần Yến nghĩ nghĩ nói: “Ta không thích nhiều người, không tĩnh tâm được.”

Kinh Dao gật gật đầu không lại nhiều nói, không bao lâu trời đã sáng, Phúc quản gia ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, Tần Yến xoa xoa mi tâm* nói: “Vào đi.”

*mi tâm: ấn đường, điểm giữa hai đầu chân mày

Phúc quản gia chậm rãi đẩy cửa vào, nhìn thấy tình hình trong phòng liền hoảng sợ: “Này…… xảy ra chuyện gì vậy?”

“Kinh Dao cùng chúng ta trở về, ngươi thu xếp giúp hắn.” Tần Yến liếc mắt nhìn Kinh Dao lại nói: “Nói với những người đi cùng, trở về đừng nói bừa.”

Phúc quản gia trong lòng kinh ngạc không thôi, liên tục đáp ứng, Tần Yến chỉ ngủ một lúc nên cảm thấy mệt mỏi, thấp giọng nói: “Điểm tâm ta không dùng, đều thu dọn mau chút.”

Tần Yến không cần dùng điểm tâm thì người khác nào dám dùng, Phúc quản gia cho người chuẩn bị chút lương khô mang theo, không ngừng bận rộn tìm tiểu nhị khách điếm chuẩn bị một thùng nước ấm để Kinh Dao tắm rửa, trước mắt xiêm y là không có cái nào để thay, Phúc quản gia đi mượn xiêm y của một tiểu tư đi theo có niên kỷ nhỏ nhất cho Kinh Dao mặc, quay qua quay lại cũng hơn nửa canh giờ mọi người mới lên xe ngựa.

Cuối cùng buổi trưa cũng đến kinh, cũng về đến nhà, đám tiểu tư trong xe trò chuyện sôi nổi, chỉ có Kinh Dao cứ thế từ cửa xe nhìn ra bên ngoài, tuy nói là vào kinh, xe ngựa quanh co lòng vòng, thẳng đến giờ Thân (15h-17h) mới đến Tần phủ, xe ngựa từ trắc môn (cửa bên) vào phủ, Kinh Dao cùng tiểu tư liền xuống xe ngựa, đều đi theo phía sau xe ngựa của Tẩn Yến.

Xe ngựa vào phủ ngay bên ngoài cửa thuỳ hoa[iv] thì ngừng lại, Tần Yến đỡ Phúc quản gia xuống ngựa, đám tiểu tư không được vào bên trong, tự mình rời đi, Tần Yến quay đầu liếc mắt nhìn Kinh Dao nói: “Theo ta đi vào.”

Kinh Dao gật gật đầu, đón nhận bao quần áo sau lưng Phúc quản gia, ba người vòng qua cửa thuỳ hoa hướng tới hành lang phía tây ở bên trong, ước chừng một nén nhang mới di chuyển tới ngoại viên* thư phòng, Tần Yến quay đầu thấp giọng phân phó: “Hảo hảo nhớ đường, không việc gì thì không nên chạy lung tung, ở bên cạnh ta là không ai khi dễ ngươi.”

*ngoại viên: khuôn viên bên ngoài

Kinh Dao đáp ứng, vừa mới cùng Phúc quản gia tiến vào bên trong thư phòng một lúc thì một ma ma niên kỉ cao chạy ra đón, ánh mắt hồng hồng, vừa thấy Tần Yến nước mắt liền rơi xuống, nức nở nói: “Đại thiếu gia cuối cùng cũng trở lại……”

Này chính là ma ma cũng là bà vυ' của Tần Tư, Liễu ma ma, Tần Yến trong lòng rùng mình: “Tư nha đầu làm sao?”

Liễu ma ma nhìn nhìn Phúc quản gia cùng Kinh Dao, sau khi do dự cũng bất chấp, khóc nói: “Ta đã nhiều ngày sắp điên rồi, nhưng ta lại không phải bề trên, một câu cũng không nói được, đại lão gia cùng phu nhân…… bọn họ muốn đem nhị tiểu thư gả cho nhị thiếu gia của Nhã cô nãi nãi!”

Tần Yến sắc mặt trong nháy mắt biến sắc, như thế nào có thể? Tần Tư cùng Chương Vân Liệt sớm có hôn ước, dù chưa làm lễ chính thức nhưng việc này cả hai nhà đều biết, như thế nào lại có biến? Tần Yến hít sâu một hơi: “Tần Trân so Tần Tư còn nhỏ một tuổi, lại đem nàng gả cho Vân Liệt, Tần Tư đâu? Lão gia nói sao?”

Liễu ma ma nghe vậy nước mắt càng nhiều, lớn tiếng khóc lên: “Lời đại phu nhân nói chính là ý trời a! Muốn đem tiểu thư gả cho tiểu tư nương gia* của nàng! Ta không muốn phải nghe theo lệnh này, liều chết làm thịt tiện nhân này! Ai chẳng biết công công (cha chồng) Nhã cô nãi nãi nay vào Nội Các, là ngự tiền (bên cạnh vua) được sủng ái?! Biết đây là một mối tốt, liền không ngừng vội vàng đem thân nữ nhi của nàng gả qua, rồi muốn đem tiểu thư tùy ý gả đi!”

*tiểu tư nương gia: những người con trai trẻ bên nhà mẹ đẻ

Liễu ma ma cũng là người thân mẫu Tần Yến mang đến từ Nghệ phủ, đem Tần Tư chăm sóc từ nhỏ đến lớn, đối đãi với Tần Tư còn hơn cả nữ nhi của mình, nay gặp hôn sự tốt của Tần Tư thất bại cảm thấy như trời sụp cũng bình thường, kiệt lực khóc nói: “Phu nhân a…… người ở trên trời có mắt! khiến Thiên Lôi Điện Mẫu đánh chết kia tiện nhân a……”

Phúc quản gia nhất thời cũng tức run tay, sau một lúc lâu nói không ra lời, giận dữ nói: “Khinh người quá đáng! Nương gia của phu nhân nơi nào có người tài?! Đây là muốn đem tiểu thư đẩy vào hố lửa mà thôi thôi!”

Tần Yến nhắm chặt mắt, thấp giọng nói: “Ma ma đi trước bồi muội muội, ta đi Thọ An Đường.”

Phúc quản gia sửng sốt nói: “Đứng sau đại phu nhân tất nhiên là lão gia đây, thiếu gia đừng…… đừng làm bậy”. Tần Yến cười lạnh: “Làm bậy? Nếu không phải vì Tư nhi ta làm gì dễ dàng tha thứ đến tận bây giờ, nay bọn họ dám lấy hôn sự của Tư nhi ra làm trò, ta còn sợ cái gì?! Cô cô hôm qua đã hồi phủ đi? Thỉnh Nhã cô cô đến, ta có lời muốn nói.”

Chú thích:

[i] Tả truyện: hay Tả thị Xuân Thu là tác phẩm sớm nhất của Trung Quốc viết về lịch sử phản ánh giai đoạn từ năm 722 TCN đến năm 468 TCN. (theo Wikipedia)

[ii] Kết cỏ ngậm vành: ý nói lòng biết ơn sâu sắc với người đã giúp đỡ mình

Điển tích Kết cỏ: Ngụy Thù, người nước Tấn, có người vợ lẻ trẻ đẹp. Lúc Ngụy Thù gần chết, không muốn cho người vợ thuộc về người khác, bèn dặn con là Ngụy Khỏa phải chôn sống nàng chung trong áo quan của mình. Ngụy Thù chết, Ngụy Khỏa động lòng trắc ẩn nên tha cho người vợ trẻ. Về sau, Ngụy Khỏa đi đánh tướng nhà Tần là Đỗ Hồi trên đồng cỏ xanh. Tự nhiên Đỗ Hồi vướng chân vào cỏ và ngã xuống, bị Ngụy Khỏa đâm chết. Đêm hôm ấy Ngụy Khỏa nằm chiêm bao thấy cha của người vợ lẻ Ngụy Thù hiện đến và nói: “Tôi cám ơn ông đã không chôn sống con gái tôi, cho nên đã kết cỏ quấn quanh chân Đỗ Hồi cho nó ngả.”

Điển tích ngậm vành: Thời Đông Hán, có người tên Dương Bảo đi chơi, thấy một con chim sẻ bị chim cắt đánh rơi, bèn đem về săn sóc nuôi nấng, đến khi chim mạnh thì thả bay đị Về sau, bỗng có đứa trẻ mặc áo vàng, cầm bốn cái vành ngọc đến tạ ơn” “Tôi cám ơn ông đã cứu mạng tôị Tôi tặng ông bốn vành ngọc nàỵ Ai có được nó thì con cháu sẽ đời đời được giàu có vinh hiển.”

[iii] Kinh Kha: Kinh Kha là môn khách của Thái tử Đan nước Yên và là người rất nổi tiếng vì đã ám sát bất thành Tần Thuỷ Hoàng. Câu chuyện về Kinh Kha được chép lại ở thiên Thích khách liệt truyện trong cuốn Sử Ký của Tư Mã Thiên (Theo Wikipedia).

[iv] Cửa thùy hoa: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.