Tần Yến đem một thân áo tang cởi ra, y đi ra ngoài không mang theo nha hoàn, Phúc quản gia một bên thấy vậy vội vàng tiến lên giúp y thu dọn, Tần Yến một đường đưa tiễn linh cữu sư phụ y về phía Nam đã hơn một tháng, nay mọi việc rốt cuộc đã xử lý chu toàn, y nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt mệt mỏi không thôi, miễn cưỡng nói: “Đã là giờ nào rồi?”
Phúc quản gia đem đồ tang gấp lại, khom người nói: “Đã giờ Mùi (13h-15h), hôm nay hồi kinh sẽ có chút trễ, chi bằng ở lại một ngày, sáng mai lên đường.”
Tần Yến lắc đầu: “Không phải đã chuẩn bị xe ngựa rồi sao, ngay lập tức lên đường đi.”
Phúc quản gia biết Tần Yến là lo lắng cho đại tiểu thư ở nhà, trong lòng không khỏi thở dài, nếu phu nhân còn sống, thiếu gia nào phải phí tâm như vậy, thời thời khắc khắc đều phải đề phòng phu nhân hiện tại, một tháng này không ở trong phủ, lòng đã lo đến không yên.
Phúc quản gia lắc đầu ra ngoài phân phó hạ nhân, Tần Yến xoa xoa ấn đường, quay mình lại sai người mang năm mươi lượng bạc đến cho người trong thôn này, phó thác bọn họ hàng năm nhớ rõ phải thăm mộ ân sư của y, Tần Yến nhắm chặt mắt, sư phụ Trần Kỳ nhân phẩm học vấn đều tốt, lại tứ cố vô thân (không người thân, bạn bè), đến cuối cũng chỉ có một mình y đưa tang, không khỏi thê lương.
Phúc quản gia chuẩn bị xe ngựa tốt rồi mới đi gọi Tần Yến, thấy Tần Yến lại tiêu hết năm mươi lượng bạc thì nhíu mày, do dự một lúc, nhịn không được khuyên nhủ: “Thiếu gia cho họ nhiều tiền như vậy, những người đó lấy tiền dễ dàng, chắc gì đã bỏ tâm làm việc, biết thiếu gia đi bao nhiêu năm mới quay lại, càng không kiêng kị, thiếu gia đi một chuyến này đã tiêu không ít, vẫn là tiết kiệm chút a.”
Tần Yến lắc đầu thản nhiên nói: “Ta biết, chỉ vì khiến bản thân an tâm một chút thôi.”
Phúc quản gia là lão nhân mà thân mẫu (mẹ ruột) Tần Yến mang từ nhà nàng, hầu hạ mấy đại chủ tử, trước mặt Tần Yến chuyện gì nói được liền nói, thấy Tần Yến không quá để ý nhịn không được lại khuyên nhủ: “Thiếu gia cho như thế, trở về nếu lão gia hỏi đến thiếu gia cũng không thể đem tình hình thực tế nói rõ, chỉ mua quan tài cho Trần tiên sinh đã tốn hơn một ngàn lượng bạc, chuyện này nếu phu nhân biết được càng khó ăn nói, lão gia không hỏi còn tốt, nếu như hỏi thiếu gia biết nói thế nào, a?”
Tần Yến gật gật đầu đỡ Phúc quản gia lên xe, Phúc quản gia sờ sờ ấm trà trong xe ngựa, thấy đã ấm rồi mới lui xuống, xoay người trèo lên phía sau xe ngựa.
Xe ngựa ba cỗ chậm rãi lên đường, Phúc quản gia vẫn thở dài không thôi, một tiểu tư đi theo cười nói: “Sẽ đến nhà ngay thôi, Phúc đại gia sao lại mất hứng?”
Phúc quản gia thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Ta khó chịu thay thiếu gia, những người ở bên cạnh đều rời đi, mới vài năm, đã thành tình cảnh như thế này……”
Tiểu tư kia mới mười mấy tuổi, vừa mới đến Tần phủ làm việc không lâu, cũng không rõ những chuyện cũ, mờ mịt nói: “Tình cảnh gì? Thiếu gia của chúng ta là trưởng tử của thủ phụ đại thần (đại thần đứng đầu) đương triều, mệnh số tốt biết bao nhiêu!”
“Tốt cái gì! Ngươi cũng biết thiếu gia là trưởng tử của đại thần, đừng nói là thủ phụ đại thần, nhìn khắp kinh thành, cho dù là công tử trong nhà các quan nhỏ khác cuộc sống cũng so với thiếu gia nhà chúng ta còn vừa ý hơn!”
Phúc quản gia tính tình tốt, tiểu tư cũng không sợ, cười nói: “Cũng là cẩm y ngọc thực (áo gấm, ăn ngon – giàu sang sung sướиɠ), như thế nào lại không tốt?”
Phúc quản gia muốn tìm người tâm sự lại không muốn nghị luận sau lưng chủ tử, một bụng buồn phiền, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài không nói gì thêm.
Trong xe ngựa Tần Yến dựa trên gối mềm đọc thư câu được câu không, trong lòng lên kế hoạch cho mọi chuyện sau khi hồi kinh, sư phụ đã mất vì bệnh, chính mình vừa trúng cử, vẫn cần tìm một người phu tử chỉ dạy, cho dù là dạy học ở nhà, đều là người của Mai thị, đi đứng đều không thoải mái.
Không thiếu người giống như tiểu tư kia cho rằng y mệnh tốt, bình thường cũng là thiếu gia danh gia vọng tộc, nào có cái gì không thoải mái, lúc mẫu thân Nghệ Giang Thiến của y còn sống cũng không sai, khi đó y trên có hiền mẫu yêu thương, dưới có vô số các nha đầu cùng ma ma hầu hạ, mọi việc đều không phải bận tâm, nhưng sau này…… nhà ngoại tổ (nhà ngoại) sa sút, mẫu thân y khó sinh, sau để lại mình y cùng muội muội Tần Tư lúc đó còn bọc tã liền rời xa dương thế.
Cuộc sống của Tần Yến sau ngày nương y mất xuống dốc không phanh, không lâu sau phụ thân Tần Liễm của Tần Yến tái hôn với nữ nhi nhà Mai lão Nội các Mai thị, Mai thị tâm tư âm độc, coi Tần Yến và Tần Tư là cái gai trong mắt, ngay từ đầu bởi vì vừa gả đến còn chưa đứng vững chân cũng không dám làm gì, chỉ là âm thầm loại bỏ người của thân mẫu y, lại thay bằng người mang đến từ nhà bà, sau này sinh hạ một trai một gái lại càng có chỗ dựa, quản lý chi tiêu trong nhà liền cắt xén phần của Tần Yến và Tần Tư, đầy tớ bên người Tần Yến cũng bị Mai thị đổi bảy tám phần, nhất cử nhất động đều bị Mai thị nhòm ngó, không chủ động làm được một cái gì, chỉ tại chỗ của sư phụ Trần Kỳ mới có thể được an ổn một chút, vì sức khỏe ân sư không tốt, mùa xuân nhiễm phong hàn, ốm đau mấy tháng thì đi.
Tang sự của Trần Kỳ không thể nói là không được xử lý tốt, nhưng trong lòng Tần Yến vẫn có chút áy náy, nay y không được làm chủ việc gì, nếu là trước kia, muốn tổ chức tang sự lớn như thế nào mà không được, đáng thương là thân mẫu y năm đó lưu lại đồ cưới giá trị trăm vạn, chính mình một phần cũng không động vào được.
Tần Yến dựa vào gối mềm nhắm mắt lại, nhẫn một chút, đến khi Tần Tư được gả đi.
Đã nhiều ngày Tần Yến không nghỉ ngơi đầy đủ, ở trong xe ngựa lắc lư chỉ một lát liền ngủ, thẳng đến giờ Tuất (19h-21h) qua Nghiêu Miếu trấn mới bị Phúc quản gia đánh thức, Phúc quản gia khoác áo choàng cho Tần Yến, nhẹ giọng nói: “Đã tìm khách điếm tốt, chỗ trước kia chúng ta đã từng nghỉ lại.”
Tần Yến gật gật đầu cùng Phúc quản gia vào khách điếm, đặt một giang phòng chữ thiên cho y nghỉ ngơi, nhóm hạ nhân thì nghỉ ở mấy gian phòng loại thường, Tần Yến tinh thần uể oải, gọi người đem thức ăn vào phòng, cũng chuẩn bị sẵn nước ấm, sau đó lên gác nghỉ ngơi.
Một đêm yên tĩnh, sáng sớm hôm sau Phúc quản gia sớm gọi mọi người thức đậy thu thập, chính mình đi gọi Tần Yến xuống lầu, mọi người dùng điểm tâm tại sảnh lớn, Phúc quản gia không bao lâu đã dùng xong, xoay người đi hỏi thăm chủ quán đường đi phía trước, không biết khi nào trước cửa khách điếm có vài tiểu khất cái (ăn xin), tiểu nhị vội vàng xua đuổi, đem người đuổi đi xong xoay người trở về, chủ quán đang theo Phúc quản gia nói chuyện, quay đầu hỏi: “Lại là mấy tiểu khất cái kia?”
Tiểu nhị gật đầu, nhịn không được oán giận: “Không phải ta nói ngài, lần trước mềm lòng cho bọn họ chút cơm thừa, bây giờ tốt rồi, nguyên một đám kéo đến chỗ chúng ta, thực không biết điều, bên trong chỗ nào có nhiều khách ngồi thì thò đầu vào, không coi ai ra gì!”
Chủ quán cũng đã lớn tuổi, thở dài: “Đồ ăn thừa ném đi cũng tiếc, cho bọn họ không chừng còn có thể cứu mạng, khiến đại nhân chê cười rồi.”
“Nào có, thiếu gia của chúng ta cũng muốn giúp đỡ người khác.” Phúc quản gia thông cảm cười cười, “Lão nhân gia tâm tốt, sau này sẽ gặp phúc.”
Sáng sớm không có nhiều khách, tiểu nhị ngồi xổm dưới quầy ăn rau, miễn cưỡng nói: “Lúc trước tiểu tử kia còn ở đây, ai…… đúng là người ta nói thà mất phụ thân còn hơn phải xin ăn mẫu thân, đường đường là một thiếu gia, cuộc sống còn không bằng ta, ai……”
Tần Yến bị câu này của tiểu nhị làm cho kích động, quay đầu nhìn qua, Phúc quản gia thấy vậy, vội vàng hỏi: “Tiểu nhị nói lời này là có ý gì?”
Tiểu nhị cười làm lành: “Ta nói bừa, đại nhân đừng để ý, ai…… này coi như là chuyện chấn động nhất của trấn trên, Tri Châu lão gia trước đây làm quan ở trấn đó, năm nay triều đình khảo thành tích, thấy rất tốt, được gọi lên kinh làm quan, nơi này của chúng ta cách xa kinh thành, lệnh phê chuẩn đến có chút chậm, Tri Châu lão gia sốt ruột, liền chuẩn bị hành trang lại mang theo vài tôi tớ đi trước, để lại gia quyến từ từ thu thập mọi thứ rồi theo sau, ai ngờ Tri Châu lão gia trên đường lại gặp phải sơn tặc, còn chưa làm quan ở kinh thành, đã thành oan hồn vất vưởng, người trong nhà biết vậy cũng không đi kinh thành nữa, lĩnh trợ cấp của điều đình để làm tang sự, ai biết…… không qua mấy ngày, phu nhân trong nhà đuổi một tiểu thiếu gia ra ngoài, chỉ mới là một hài tử chín tuổi, có làm được việc gì đâu, liền phải đi xin ăn.”
Phúc quản gia ngạc nhiên: “Tri Châu phu nhân tại sao lại đuổi thiếu gia kia đi?”
“Ai, nếu là thiếu gia của vị phu nhân kia, sẽ không đến mức như thế, thiếu gia này là con của tiểu thϊếp của Tri Châu lão gia, cũng là đáng thương, tiểu thϊếp kia vốn là người làm công, nhân phẩm trong sạch, bị Tri Châu lão gia bắt về, giam trong biệt viện vài năm, sau này lão nhân trong phủ đón nàng về, bất quá một năm sau liền chết do bị dày vò, để lại thiếu gia này còn không phải là tùy người khác chà đạp sao? Ban đầu có Tri Châu lão gia chiếu cố thì còn tốt, nay Tri Châu lão gia cũng đi……” Tiểu nhị đứng dậy vỗ vỗ chân, “Sống chết có số, giàu sang do trời thôi.”
Tần Yến trong lòng ảm đạm, đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Phúc quản gia vội vàng trả tiền cho chủ quán, tiểu nhị giúp chuyển hành lý ra ngoài cùng với chuẩn bị xe, Tần Yến đang muốn lên xe lại thấy có vài tiểu khất cái đứng một góc đường đầu ngỏ, một người trong đó mi mục thanh tú đoán chừng chính là Tri Châu thiếu gia mà tiểu nhị kia nói, Tần Yến vốn không phải là người quá tốt bụng, lúc này nhìn đứa nhỏ kia trong lòng không hiểu sao lại khó chịu, Tần Yến sai Phúc quản gia đem điểm tâm đã chuẩn bị để y dùng trên đường đưa cho tiểu nhị, thấp giọng nói: “Đưa cho hài tử kia đi.”
Tiểu nhị sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Vâng vâng, thiếu gia thật tốt bụng, ta liền mang đi.”
Tần Yến quay đầu liếc nhìn hài tử đó, xoay người đỡ Phúc quản gia lên xe ngựa.