Từ tầng một lên trên, ánh sáng tại cầu thang giữa các tầng từ tối om chuyển sang sáng đến lóa mắt, giống như là từ đáy biển bơi lên mặt biển vậy.
Đi được lên tầng tám khiến Đậu Nhậm chảy mồ hôi khắp người.
Có mấy người đang làm cửa chống trộm đang thử điều chỉnh khóa mật mã điện tử, Xuân Nguyệt đứng bên cạnh.
“Cô thật sự không tích hợp vân tay vào luôn sao?” Một người trong đó hỏi Xuân Nguyệt.
“Không cần, dùng mật mã là được rồi.”
Đậu Nhậm hô lên: “Mọi người ơi, làm xong việc thì tới ăn cơm đi.”
“Được.” Người lắp khóa dùng khăn lông lau mồ hôi: “Bạn gái của cậu nói không dùng vân tay. Cậu thì sao? Nhân lúc bọn tôi còn ở đây có thể thử điều chỉnh khóa cửa một chút, nếu có vấn đề gì có thể xử lý kịp thời cho hai người.”
Mắt Đậu Nhậm nhanh chóng liếc về Xuân Nguyệt đang ôm tay đứng cạnh.
Thấy cô không có phản ứng gì quá lớn, Đậu Nhậm mới trả lời người kia: “Không có việc gì, tôi cũng dùng mật mã là được.”
Sau khi dọn ra khỏi nhà trong thôn, Xuân Nguyệt ở khách sạn mấy ngày.
Nhà ở mới thuê có một sảnh hai phòng, một phòng bếp, một phòng vệ sinh còn có thêm một ban công nhỏ.
Hôm trước Đậu Nhậm nhờ người khác đại diện ký hợp đồng, hôm nay hắn ta giúp Xuân Nguyệt dọn đồ từ khách sạn tới đây, cũng tiện đổi luôn cửa nhà và cửa phòng ngủ.
Khóa mật mã thì không sao cả.
Chờ khi nào mấy người này đi, Đậu Nhậm sẽ đổi thành khóa cửa do chính hắn ta chế tạo.
Phải trang bị khóa phân biệt tròng mắt, cấp độ phòng trộm phải được tăng cao, máy giám sát nhiệt độ cũng phải sắp xếp.
Khóa cửa không cần vân tay vì vân tay của Xuân Nguyệt đã sớm bị mài phẳng rồi.
Ba bốn thùng giấy chuyển nhà đôi ở góc phòng khách còn chưa được mở ra. Đó là toàn bộ gia sản của Xuân Nguyệt, chưa kể có một thùng trong đó chuyên dụng để đựng gấu nhồi bông mà Xuân Nguyệt sưu tầm.
Kiểu dáng và khí chất của đồ “Vương Nhã Lệ” dùng đều không phù hợp với hình tượng nhân vật mới.
Ngoại trừ quần áo ở nhà, mấy thứ váy giày quần áo Xuân Nguyệt đều để lão Hùng xử lý.
Kể cả máy tính màu hồng phần cùng với tai nghe tai mèo màu hồng cũng bị tiêu hủy.
Kể từ đây, “Vương Nhã Lệ” mai danh ẩn tích trên thế giới này.
Bọn họ nhường bàn ăn cho những người đang làm việc, hai người ở trong phòng ngủ bật điều hòa lên.
Cái nệm lò xo của chủ nhà đã hỏng rồi, chỉ cần lật người một cái sẽ nghe tiếng kêu kẽo kẹt nên Đậu Nhậm đã để người thu gom sắt vụn mang đi luôn.
Cần phải mua một cái nệm tốt khác nữa, để có thể chịu được sự lăn lộn giày vò của Xuân Nguyệt.
Cả hai người ngồi xếp bằng trên ván giường trống trơn.
Khi mở nắp hộp cơm ra, đồ ăn còn nóng hổi, Đậu Nhậm đưa hộp cơm không rưới nước sốt hành gừng tỏi đẩy tới trước mặt Xuân Nguyệt, lại gắp nửa quả trứng muối vào hộp cơm của cô.
Xuân Nguyệt lại gắp hai miếng thịt xá xíu cho Đậu Nhậm: “Quá nhiều, tôi ăn không hết.”