Cô Nàng Sát Thủ

Chương 60: Bánh bao xá xíu thịt người

Ngón tay mà bà lão ăn phải cũng không tìm được DNA xứng đôi trong kho hồ sơ dân cư mất tích.

Nhưng vì sao hai anh em kia lại muốn chạy trốn?

Chắc chắn là vì chột dạ.

Lúc ấy, án kiện đó là do Tăng Bác Trì phụ trách, khi kiểm tra ở hiện trường bà chủ mới biết láng giềng cao to này là cảnh sát.

Chuyện nghe mà rợn cả người nhanh chóng được lan ra trong láng giềng.

Mọi người mồm năm miệng mười, nói cửa hàng này là cửa hàng bán bánh bao xá xíu thịt người bản hiện đại.

Hai anh em biến mất không bắt được, vụ án này bị gác xó. Cửa hàng sau khi dỡ phong tỏa, cho dù chủ đất có cho thuê rẻ đến mấy cũng không ai dám thuê.

Ngay cả người môi giới bất động sản cũng không tình nguyện đẩy mạnh sale cho ông ta.

Chuyện này vậy là kết thúc, cửa hàng này đã bỏ trống hơn một năm, hai ngày này cuối cùng cũng có người đến thuê.

Tăng Bác Trì không tiếp lời của bà chủ, dù sao vụ án này cũng qua tay anh ta, có vài chi tiết không tiện công khai.

Cũng may bà chủ cũng đã quen rồi, tiếp tục tự lẩm bẩm một mình: “Nói không chừng là chủ đất che giấu thì sao… A, chào mừng quý khách.”

Có một khách đi vào, bà chủ nhanh chóng chạy tới quầy thu ngân, sau đó hỏi: “Anh đẹp trai, gọi món gì vậy?”

“Bà chủ có món nào giới thiệu không?” Khách nam hỏi bà chủ.

“Cơm Tam Bảo là món ăn đặc trưng của tiệm tôi, còn có cả ớt xào bò, cơm trứng thịt bò cũng được lắm, à, hôm nay còn có cơm đậu phụ nhồi thịt.”

“Vậy thì năm phần ớt xào bò thêm canh, đến 12 giờ bà giúp tôi đưa cho mấy người ở bên cạnh được chứ? Tôi gọi giúp cho họ.”

Bà chủ nhấn vào máy thu ngấn: “Không thành vấn đề, anh đẹp trai, anh là ông chủ thuê cửa hàng cách vách à?”

Tăng Bác Trì đang ăn cơm ngẩng đầu nhìn về phía quầy thu ngân.

Thanh niên này tầm hơn hai mươi tuổi, mặc quần jeans, áo thun và giày chơi bóng, tóc mái cậu ta có chút dài, khi cúi đầu xem thực đơn sẽ che đi mày rậm mắt to và cái mũi cao thẳng của cậu ta.

Cậu ta cười, lắc đầu: “Không phải, tôi giúp bạn tới đây xem họ sửa quán.”

“Lại thêm bốn phần cơm trứng thịt bò, thêm hai phần cơm Tam Bảo nữa, mang đi bây giờ.” Người thanh niên đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi một câu: “Trong cơm Tam Bảo có hành gừng tỏi hay rau hẹ gì không?”

“Trên gà luộc sẽ xối nước chấm hành gừng tỏi.”

“Vậy trong đó có một phần không có nước chấm, cô ấy không ăn hành gừng tỏi.”

Bà chủ ghi yêu cầu trên tờ giấy nhỏ gọi món, sau đó cười: “Anh đẹp trai tri kỷ ghê.”

Người thanh niên cười cười, không nói lời nào.

Sư phụ nướng thịt giơ tay chém xuống, mấy phần cơm hộp rất nhanh đã được đóng gói xong.

Bà chủ đặt hộp cơm và chén canh kỹ càng, sau đó đưa cho vị khách kia.

Tăng Bác Trì đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình.

Anh ta ngước mắt lại chỉ nhìn thấy cậu thanh niên kia đang cầm hai túi ny lông to, dùng bả vai đẩy tấm mành mềm ra rồi đi ra ngoài.