“Khi nào ăn xong thì cô lại đưa cho tôi sau.”
Đậu Nhậm trả thịt xá xíu cho cô, bỗng nhiên lại nhắc: “Mới nãy tôi gặp tên họ Tăng kia ở quán ăn.”
Mắt Xuân Nguyệt sáng lên: “Vậy sao? Vẻ ngoài anh ta thế nào?”
“Còn có thể thế nào nữa? Một ông chú lôi thôi lếch thếch, cũng không biết cô nhìn trúng điểm nào ở tên đó mà nhất định phải chuyển đến nơi này cho bằng được.” Đậu Nhậm dùng đuôi đũa muốn gõ đầu cô nhưng lại bị cô nhanh nhẹn né được.
Cô liếʍ khóe môi, đôi mắt cô đầy giảo hoạt: “Anh không cảm thấy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao? Ở ngay trên lầu của trưởng đội điều tra hình sự. Ngày tôi quyết định, tôi hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ được.”
Đậu Nhậm khựng lại rồi vùi đầu lùa cơm, không nói tiếp đề tài này nữa.
Chuyện mà Xuân Nguyệt đã quyết định, có khi là ngoại trừ Diêm La, còn lại không ai có thể đổi ý của cô cả.
Cô thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làʍ t̠ìиɦ với nhiều người khác nhau cũng được, cố ý ở trên lầu cảnh sát cũng vậy.
Đơn giản là cô chỉ muốn cho trái tim của mình còn có thể đập nhanh hơn một chút.
Đã không còn nhiều chuyện có thể khiến Xuân Nguyệt cảm thấy phấn khởi muốn nhảy nhót.
Đậu Nhậm đổi đề tài: “Cô biết không, khi còn nhỏ tôi thường chơi ở gần đây. Trước kia nơi này có một cái tiệm trò chơi điện tử ở dưới hầm, sau khi tan học tôi và mấy người bạn thường ở nơi đó.”
Đầu đũa chọt vào trong trứng chiên, chỉ cần khuấy nhẹ một cái là có thể kẹp được lòng đỏ trứng đầy dầu lên, Xuân Nguyệt trêu chọc: “A? Tuổi còn nhỏ đã mang gái đi tạo em bé rồi?”
Đậu Nhậm liếc cô một cái: “Tôi là người nhận em bé có được không? Lúc trước có chơi một vài máy điện tử… ừm máy nhảy, hay là trò bắn súng, vua tốc độ, mấy trò kiểu vậy.”
Hắn ta nhướng mày nhìn cô, nhếch môi cười một bên: “Phỏng chừng chỉ có trong trò bắn súng tôi mới có cơ hội để thắng cô.”
Vịt quay nướng đến giòn da thịt non mềm, nhưng mà mỡ hơi nhiều.
Xuân Nguyệt mới vừa nhấp môi, Đậu Nhậm đã gắp thứ mà cô không thích ngay lập tức.
Xuân Nguyệt kén ăn, giống như một đứa nhỏ vậy.
Khi gặp phải đồ mà mình không thích ăn, cô không hề chạm vào chút nào.
Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, miệng sẽ chu ra, cô không hề che giấu sự chán ghét của bản thân.
Đậu Nhậm thở dài trong lòng. Điêu, thật đáng yêu.
Trộm một miếng thịt gà luộc từ hộp cơm của Đậu Nhậm, Xuân Nguyệt cười: “Không chắc chắn đâu. Số lần tôi nổ súng khi còn nhỏ có thể còn nhiều hơn số lần anh bắn súng khi đã dậy thì đấy.”
Cô nói nhẹ nhàng bâng quơ, giống như bản thân đang kể chuyện xưa của người khác vậy.
Khi còn nhỏ, Đậu Nhậm chơi súng là súng trong trò chơi, nát đầu chính là những quái vật như cái xác không hồn trong trò chơi.
Khi không còn viên đạn nào chỉ cần lắc lắc nòng súng là có thể tự động nạp đạn, số đạn không bị hạn chế.
Tụt máu thì có thể uống thuốc, nếu như không còn máu chỉ cần nạp vào mấy tệ trò chơi là có thể sống lại được.