Mạc Kỳ trông thấy vậy thì hoảng hồn, cậu nhanh chóng giang hai cánh tay đón lấy cô. Trong trường hợp ngàn cân treo sợi tóc này, may mà cậu đã hành động nhanh như một cái chớp mắt.
Sự đau đớn mà Lâm Chiêu đã dự đoán lại không xảy ra. Cô lập tức mở mắt ra nhìn, hóa ra là bạn cùng bàn mới đỡ được cô. Cô giống như sống sót sau vụ tai nạn mà nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng nghĩ, may mà bạn cùng bàn là con trai, sức lực lớn mới đỡ được, nếu là con gái, đoán chừng cả người cô sẽ ngã nhào trên mặt đất.
Lâm Chiêu nhanh chóng ngồi dậy, quay đầu hướng về phía Mạc Kỳ cười cười và nói “ Cảm ơn cậu nhé”. Mạc Kỳ ngu ngơ mà xoay đầu đi, nhịp tim lại tăng nhanh đột biến. Trong lòng của cậu vẫn luôn lẩn quẩn cảm thụ cảm xúc vừa rồi, mềm mại giống như nó vẫn đang dính trên người cậu.
Lúc cô trượt chân đâm đầu ngã vào trong ngực cậu, cậu theo bản năng mà tiếp được cô, gần như là tư thế hai người đang ôm nhau mà ngực của cô lại dán sát vào chỗ bụng của cậu. Hai khối mềm mại, thịt nó lại mềm mềm. Hình như còn có chút khác biệt, không phải mềm bình thường. Bởi vì cậu biết, đó là ngực của thiếu nữ. Trong đầu cậu không đè nén nổi mà một mực cứ suy nghĩ đến chuyện này, nghĩ đến chuyện này, nghĩ đến ... ngực của cô.
Mạc Kỳ nuốt nước miếng một cái, yết hầu nhấp nhô, trong miệng trong lòng đều khô đến lợi hại. Con mắt của cậu lặng lẽ lén lút liếc liếc về hướng phía bên trái, khóe mắt đặc biệt tập trung trên người bạn gái cùng bàn của cậu. Từ đỉnh đầu, đến đôi mắt, đến cái mũi, đến khuôn cằm, sau đó... đến đường cong mỹ lệ nhô ra phía trước ngực của cô.
Chính là chỗ này. Vừa rồi chính là chỗ đó dán vào cậu, một khối mềm mềm. Trái tim cứ đập thình thịch thình thịch, Mạc Kỳ dùng sức nuốt xuống ngụm nước bọt, cuống quýt cầm ly nước trong tay lên uống hai ngụm để hạ hỏa. Suy nghĩ đen tối đó cứ xuất hiện trong đầu, cậu làm thế nào cũng không xua tan đi được.
Hai khối ngực mềm mềm kia mà còn cọ cọ thêm chút nữa là cậu xong luôn rồi.