Hai giáo viên ở trong phòng làm việc đang nói chuyện. “ Lâm Chiêu đến lớp của anh rồi phải không? ”
“ Đúng thế. Sao vậy?. ”
“ Tôi nghe nói anh sắp xếp cho em ấy ngồi cùng với một nam sinh, anh không sợ có chuyện à? Lâm Chiêu là mầm non tốt, nếu bởi vì yêu sớm gì làm ảnh hưởng đến thành tích, đây chính là chuyện quan trọng cả đời.”
Vị thầy giáo kia hiểu lời của cô ấy nói, dáng vẻ tuyệt đối yên tâm, tự tin nói “ Yên tâm đi, hai học trò này tôi đều hiểu. Lâm Chiêu thích học tập, tôi nhìn ra được tinh thần đó trên người em ấy. Mạc Kỳ thì rất thành thật ngại ngùng, không phải là người sẽ gây chuyện. Hai đứa này, tôi dám cam đoan, tuyệt đối chắc chắn sẽ không yêu sớm. ”
“ Anh rất tự tin nhỉ ” Vị thầy giáo kia cười khà khà“ Hết cách rồi, hai đứa này làm cho tôi yên tâm nhất đấy ”
Lớp mười một chia ban khoa học xã hội và khoa học tự nhiên, Lâm Chiêu chọn ban khoa học tự nhiên, theo lệ cũ mà vào lớp chọn khoa học tự nhiên, có bạn cùng bàn mới. Lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu đã cảm thấy bạn cùng bàn mới này thật là ngại ngùng, mới nói với cậu hai câu, cậu đã đỏ mặt lên, sau đó ngượng ngùng quay đầu đi. Lâm Chiêu cảm thấy rất thú vị, cô thường không hay quan tâm người bên cạnh như thế nào, bởi vì bất kể như thế nào thì đối với cô đều như nhau. Nhưng hôm nay nhìn thấy người bạn cùng bàn này, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Cô cười híp mắt “ Da của cậu thật là đẹp”. Cô nhìn cậu nhiều thêm liền phát hiện ra bạn cùng bàn này của cô dáng dấp thật tốt. Khuôn mặt thanh tú, dáng người cao gầy, khung xương cân xứng, đồng phục mặc lên người cậu làm nổi bật lên vẻ đẹp gầy gò có chút góc cạnh của cậu. Chỉ gầy một chút, nhưng không phải là kiểu gầy như que củi kia, là sự gầy gò đặc thù của thiếu niên, vô cùng đoan chính ôn hòa, cực kỳ thỏa đáng . Da của cậu mịn mịn trắng trắng, xem ra là cậu được sống an nhàn sung sướиɠ từ nhỏ.
Tai của thiếu niên nóng lên, hơi lui về phía sau giống như bị hoảng sợ. Lâm Chiêu nở nụ cười quyến rũ, bạn cùng bàn của cô hình như rất dễ thẹn thùng đấy. Cô cũng không trêu chọc cậu nữa, quay người ngồi, rồi lấy sách giáo khoa ra bắt đầu chuẩn bị bài.
Trái tim Mạc Kỳ giống như đánh trống ầm ầm, trong lòng lan tràn tâm tình vừa hồi hộp vừa hưng phấn lại mong đợi, lúc cô đến gần cơ thể anh căng thẳng, nín thở , giác quan cả người trên dưới đều tập trung ở nơi cô. Sau đó cô lại quay lại. Mạc Kỳ bất động thật lâu. Theo nhịp tim dần dần bình tĩnh lại, trong lòng nảy sinh một cảm xúc khác. Có chút mất mát. Cô không nhớ rõ mình. Một giây sau, Mạc Kỳ chớp chớp mắt hít thở, thầm nghĩ, cũng tốt, cậu đã không còn là dáng vẻ của trước kia, cô không nhận ra, cũng tốt.
Thời gian nghỉ giữa giờ kết thúc, Lâm Chiêu theo tiếng chuông vào học hoang mang rối loạn mà chạy về chỗ ngồi, cô đi quá nhanh, mắt thấy sắp đến chỗ ngồi của mình, không đề phòng vấp vào chân bàn một cái, cơ thể không ổn định, loạng chà loạng choạng nhào về phía trước.