Cả một buổi sáng tâm trạng của Mạc Kỳ đều không yên, nó cứ lúc lên lúc xuống. Ánh mắt cậu cứ luôn lén lút liếc nhìn về phía Lâm Chiêu bên cạnh. Cô động đậy một cái là cậu lập tức thu hồi lại ngay, ngồi lưng thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước bảng, dáng vẻ như đang chăm chú nghe giảng. Giả vờ chưa được hai giây cậu lại bắt đầu lơ đãng, ánh mắt không khống chế được lại nhìn sang, ánh nhìn lại đặt trên người cô. Cứ mơ mơ hồ hồ ngơ ngơ ngác ngác như vậy trong tiết học, Mạc Kỳ gượng gạo cố gắng cho thời gian trôi qua như mọi khi.
Mãi đến giờ thể dục buổi chiều, đám người đáng ghét kia lại xuất hiện đã phân tán đi ít nhiều sự chú ý của cậu. Đám người trên bãi tập lúc này hướng về phía cậu vẫy tay hét “ Ơ, đây không phải là Mạc Kỳ sao, tới đây tới đây, chơi với chúng tôi hai trận nào.”
Giọng nói kia thực sự là không thân thiện chút nào, có chút trêu đùa mang theo sự chế giễu. Còn có động tác vẫy tay kia, tùy ý đến mức giống như đang vẫy gọi một con chó.
Mạc Kỳ cúi đầu rũ mắt xuống, đi về phía những người bên kia.
Lâm Chiêu nhìn thấy rồi nghĩ thầm bạn cùng bàn của cô có phải là đang bị ức hϊếp rồi không? Đám người kia rõ ràng là bắt nạt người hiền lành mà. Tầm mắt của cô dõi theo Mạc Kỳ đi đến sân bóng, chỉ thấy người vừa mới nói chuyện kia nói với cậu mấy câu gì đó, mấy người xung quanh đều cười ra tiếng ha hả, chỉ có cậu bị vây quanh ở giữa nhìn có chút đáng thương.
Những người kia thực sự là quá châm biếm rồi. Nói cái gì vậy? Bọn họ lại lôi chuyện khi còn bé ra nói tiếp rồi.
Mạc Kỳ nắm chặt nắm đấm, mặt không chút biến sắc quan sát khuôn mặt của từng người một. Thật sự rất buồn cười à? Nói mãi một chuyện cũ rồi đem ra làm trò cười để trêu đùa à?
Có lẽ là sự ảnh hưởng khi còn bé quá lớn, cho tới bây giờ, cho dù đã lớn thay da đổi thịt, hoàn toàn khác với trước kia nhưng trong lòng Mạc Kỳ vẫn còn có chút hèn nhát, cậu quả thật rất sợ đám người này nói lung tung. Sợ những người bạn khác cũng sẽ chế giễu cậu giống như bọn họ.
Giống như trước kia, tất cả mọi người đều che cười chế giễu cậu.
Bọn hỏi mắng cậu là một tên béo ú. Cho nên cậu âm thầm im lặng, chịu đựng mặc cho bọn họ cười là được.
Cậu dời ánh mắt, trong không trung, đột nhiên không kịp chuẩn bị ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt của một người khác.
Trái tim cậu bắt đầu đập như phát điên, không có quy luật mà nhanh chóng nhảy lên. Cô đang nhìn bên này. Chỉ trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng, quên phải suy nghĩ, cậu theo bản năng mà chuyển tầm mắt đi, cúi thấp đầu, có chút tự ti. Đồng thời, cậu cũng dần dần lấy lại được chút sự phấn chấn.