Editor: Hồng Hải
Mùa hè sắp đến rồi. Buổi sáng, ánh nắng mặt trời cũng trở nên chói mắt, Điền Điềm tỉnh dậy từ trong giấc mơ, duỗi eo, vươn tay búi mái tóc dài lên.
Cô xuống giường, bật loa bluetooth trên tủ đầu giường rồi bật laptop trên bàn sách lên.
Trong lúc đợi laptop khởi động, Điền Điềm đi ra ngoài rửa mặt.
Lát sau, cô ngậm bàn chải đánh răng quay lại phòng ngủ, ngồi xuống ghế, xem tin nhắn và đơn đặt hàng mới của người mua tối hôm.
Hôm qua là ngày sale cuối cùng trong tháng, nhân lúc hoạt động giảm giá chưa kết thúc, có rất nhiều người đặt hàng, nhìn doanh số, tâm trạng Điền Điềm rất tốt.
Cô hát theo làn nhạc, mũi chân chĩa xuống đất theo tiết tấu.
Rửa mặt xong cô mới cầm di động nhìn tin nhắn Vi Dự gửi đến.
Điền Điềm gửi lại một meme buổi sáng tốt lành.
Không ngờ bên kia nhắn lại ngay lập tức.
Tối qua Vi Dự ngủ muộn, nhưng trong lòng có việc nên đã dậy từ sớm, nhìn chằm chằm di động chờ cô trả lời.
Vi Dự: Buổi sáng tốt lành
Điền Điềm không biết trả lời như nào nữa. Chắc hôm nay cô không thể mời anh đi ra ngoài chơi được rồi, hôm nay có rất nhiều hàng cần gửi đi, chốt đơn gói hàng cũng rất tốn thời gian, nên cô không trả lời lại nữa.
Bên kia, Vi Dự rối rắm nửa ngày, nghĩ đi nghĩ lại, mới nhắn một câu: Hôm nay em bận à?
Hôm qua nghe cô và mẹ Vi nói chuyện phiếm, anh biết cô có mở một shop bán hàng online.
Điền Điềm: Ừm, hơi bận. Hôm qua có khá nhiều người đặt hàng.
Vi Dự: Cần giúp không?
Điền Điềm: Hôm nay anh không có việc à?
Vi Dự: Không có
Nếu biên tập giục bản thảo mà nhìn thấy anh trả lời như này chắc anh ta sẽ xiên chít Vi Dự mất.
Điền Điềm: Vậy anh chuẩn bị một chút rồi sang đây đi, vậy có được không?
Vi Dự:【 meme gật đầu 】
Trả lời xong, Vi Dự đột nhiên xuất hiện linh cảm, cầm bút vẽ bắt đầu làm việc.
"Leng keng", lúc chuông cửa vang lên, Điền Điềm đang ngồi trên nền nhà lát gạch của phòng khách gói hàng.
Biết Vi Dự sẽ đến nên cô đã thay áo ngủ, mặc áo thun và quần vận động.
Cô tưởng Vi Dự đến có một mình, không ngờ anh còn cầm theo một túi lê.
Điền Điềm cũng không khách khí, cần túi lê đặt lên bàn, cười chỉ một đống đồ trên mặt đất: "Hơi bừa bộn nên đừng để ý."
Vi Dự lắc đầu tỏ vẻ không sao, anh bị mấy thùng bìa carton đặt ở trong góc phòng khách hấp dẫn, trên mỗi thùng bìa carton có một chiếc que ngắn, trên que có dính tờ giấy, trên giấy viết chữ và số bằng bút lông đen.
Điền Điềm giải thích đó là thùng đựng hàng, số và chữ là thông tin đơn hàng. Thật ra không chỉ phòng khách mới có thùng bìa carton, trong phòng ngủ cũng bày đầy những chiếc thùng này.
Điền Điềm nói: "Hàng hóa đều đặt chung một chỗ, tiết kiệm được kha khá không gian, cũng tiện tìm."
"Rất lợi hại." Vi Dự tán thưởng từ tận đáy lòng.
Điền Điềm dẫn anh ngồi xếp bằng xuống nền nhà, dạy anh cách chốt đơn và gói hàng.
Sau khi học được, hai người im lặng làm việc, phối hợp ăn ý.
Vi Dự đυ.ng phải tay Điền Điềm rất nhiều lần, lỗ tai đỏ ửng cả lên, nhưng có vẻ như Điền Điềm không để ý đến việc này.
Điền Điềm cầm đơn đặt hàng đứng dậy đến kệ lấy hàng, vừa mới ngồi xuống vị trí cũ thì nghe thấy Vi Dự hỏi.
"Anh có thể gọi em là Điềm Điềm không?" Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn Điền Điềm, sau đó cúi đầu tiếp tục công việc trên tay, giống như có thể giả vờ mình chưa từng nói qua câu này vậy.
"Tất nhiên là được rồi." Điền Điềm cảm thấy vấn đề này hơi kỳ quái, cô tên Điền Điềm mà nhỉ?
Vi Dự thấy vẻ mặt của cô, biết cô không hiểu ý của mình, trả lời ừ một tiếng.
Hai người đóng gói rất nhiều đơn hàng, Điền Điềm nhìn thoáng qua thời gian, chuẩn bị làm nước ép lê cho Vi Dự.
Một người còn ngồi chiến đấu hăng hái trong phòng khách, một người khác thì vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn.
Lê Vi Dự mua rất ngọt, Điền Điềm cắt gọt xong ăn thử một miếng.
Cô nghĩ thầm: ngọt quá. Lúc bỏ miếng lê vào máy ép nước, cô chợt nghĩ lại vấn đề Vi Dự vừa nói, thì ra không phải Điền Điềm, mà là Điềm Điềm.
Bảo sao cô đồng ý rồi nhưng trông bộ dáng Vi Dự vẫn hơi ủ rũ.
Vi Dự ngồi xếp bằng một lúc lâu nên thấy khá mỏi, không thoải mái lắm, nên anh đổi thành tư thế ngồi xổm.
"Vi Dự, nghỉ ngơi chút đi. Em làm xong nước ép lê rồi." Điền Điềm bê nước ép lê từ phòng bếp ra.
Vi Dự đang ngồi xổm đột nhiên đứng dậy, đầu có hơi choáng váng, đứng không vững, chân bước hụt về phía sau, đúng lúc Điền Điềm đứng ở sau lưng anh nên đưa một tay ra đỡ eo anh, để anh không ngã về phía sau.
Điền Điềm ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người Vi Dự.
Vi Dự đỡ tay cô để đứng vững, đỏ mặt nói: "Cảm ơn".
"Uống đi." Điền Điềm giơ cốc đến bên miệng anh.
Vi Dự thụ sủng nhược kinh*, nhưng anh sẽ không ngốc đến nỗi từ chối loại phúc lợi này.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Tay anh hơi run, mặt đỏ bừng, lỗ tai nóng lên, tất cả đều đang nói cho Điền Điềm biết: Vi Dự thích cô.