Hôm Nay Đã Đưa Anh Chàng Otaku Nhà Đối Diện Ra Ngoài Chưa?

Chương 2: Nhận nhiệm vụ khó khăn là dẫn anh chàng otaku ra ngoài

Editor: Hồng Hải

Hai người vừa nói vừa cười, vừa làm đồ ăn rồi bê lên bàn ăn ở phòng khách.

Vi Dự tự giác đi cầm bát đũa.

Lúc ăn cơm, Vi Dự ngồi một bên, Điền Điềm và dì Chu ngồi đối diện anh.

Dì Chu thấy nước nho trên bàn, cười: "Úi chà, con lấy cả nước nho mình thích nhất ra đãi khách cơ à?"

Điền Điềm thắc mắc nhìn dì Chu, dì giải thích cho cô biết: "Nước nho này khó mua lắm, siêu thị không bán đâu."

Vi Dự cầm đũa, hai mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn, hơi xấu hổ.

Trong lúc ăn cơm, dì Chu và Điền Điềm vẫn luôn nói chuyện với nhau.

Nói chuyện như này Điền Điềm mới biết dì Chu giàu cỡ nào.

Ba tầng của khu nhà này đều là của dì Chu, căn phòng bọn họ đang ngồi là để lại cho Vi Dự ở, những căn khác thì cho thuê hết, dì Chu cũng không ở nơi này, mà bố của Vi Dự, cũng là chú Vi đang đi công tác, cho nên hôm nay không đến đây ăn cơm được.

Bảo sao. Căn phòng nhỏ này đúng là không hợp cho một nhà ba người ở.

Dì Chu rất nhiệt tình, còn gắp đồ ăn cho Điền Điềm, gắp xong quay đầu lại thì nhìn thấy Vi Dự đang trộm ngắm Điền Điềm.

Lúc đầu bà tưởng mình nhìn lầm, nhưng sau đó bà cố tình để ý, phát hiện Vi Dự thường xuyên nhìn trộm Điền Điềm.

Bà nghĩ lại, Vi Dự còn lấy hẳn nước nho mình thích nhất ra.

Bà làm mẹ thì sao lại không biết con trai mình nghĩ gì cơ chứ.

Bà suy nghĩ một lúc, con trai bà đã 27 tuổi rồi nhưng lại chưa từng yêu đương nên quyết định giúp đỡ một phen.

Bà lại gắp đồ ăn cho Điền Điềm.

"Điền Điềm, cháu có bạn trai chưa?" Dì Chu cẩn thận hỏi.

Vi Dự cầm chặt đũa, hơi nhíu mày, anh thấy vấn đề này không lễ phép cho lắm, tuy rằng anh cũng rất muốn biết đáp án...

Điền Điềm thì lại thấy khá bình thường, các bác gái gặp những người trẻ tuổi thì thường hỏi mấy vấn đề về học tập, công việc, tình cảm, cô cũng không thấy bị mạo phạm, người ta chỉ đang quan tâm cô mà thôi.

Cô cười nói: "Cháu vẫn chưa có đâu dì."

Trên bàn cơm, hai người khác nghe được câu này đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Điền Điềm giỏi giang như này cơ mà, dì sẽ để ý xem có chàng trai nào tốt không để giới thiệu cho con nhé."

"Cảm ơn dì ạ."

Cơm nước xong, Điền Điềm khăng khăng muốn rửa bát giúp dì Chu , dì Chu không lay chuyển được cô, đành phải để cô rửa cùng, hai người lại nói nói cười cười trong phòng bếp.

Ngoài phòng khách, Vi Dự nghe thấy tiếng cười Điền Điềm, sờ lỗ tai mình, dễ nghe quá đi mất.

Rửa bát xong, Điền Điềm cũng ngại ở lại lâu, nên định về nhà.

Dì Chu thấy dáng vẻ muốn giữ con gái nhà người ta lại nhưng không dám của Vi Dự, không nói gì cả.

"Điền Điềm, để dì tiễn con."

Điền Điềm đang đi giày ở ngoài cửa, dì Chu đột nhiên nói nhỏ với cô: "Điềm Điềm, dì có thể nhờ con giúp một việc không?"

"Dì nói đi ạ." Điền Điềm thấy vậy cũng nói nhỏ.

"Con xem đấy, Vi Dự không có bạn bè gì cả, cũng không thích ra ngoài, dì sợ nó cứ ru rú trong phòng thì sẽ có ngày bị bệnh mất." Đây là lời nói thật lòng của dì Chu, không biết tại sao càng lớn con trai bà lại càng không thích xã giao, "Dì muốn nhờ con giúp một chút, hôm nào con rảnh con có thể dẫn Vi Dự ra ngoài chơi được không?"

Dì Chu quan sát vẻ mặt Điền Điềm, nói tiếp: "Con giúp gì được không? Dì già rồi, không có đề tài chung để nói chuyện với Vi Dự. Nếu con có thể dẫn Vi Dự ra ngoài đi dạo, dì giảm tiền thuê nhà cho con được không?"

Dì Chu dùng ra đòn sát thủ.

Điền Điềm nhìn Vi Dự đang thẳng lưng ngồi trên sô pha, nói: "Dạ được."

Tuy shop Taobao của cô đang dần đi lên, nhưng tiền thuê nhà vẫn là một khoản chi phí khá cao, có thể bớt được đồng nào thì hay đồng đấy.

Hơn nữa, nhìn thấy anh chàng Vi Dự khôi ngô tuấn tú, động chút là đỏ mặt kia, cô rất muốn sờ vành tai đỏ ửng của anh.

Sau khi về nhà, Điền Điềm mới có suy nghĩ như vậy.

Bên kia, dì Chu vui vẻ khoe với con trai.

"Con yêu, mẹ vừa hỏi Điềm Điềm có thể dẫn con đi chơi không." Người nào không biết mà nghe câu này còn tưởng Vi Dự vẫn đang học mẫu giáo ấy.

Vi Dự mở to hai mắt nghi hoặc a một tiếng.

"Điềm Điềm đồng ý rồi, con cố lên nhó." Dì Chu chớp chớp mắt nhìn Vi Dự, ám chỉ bà đã nhìn rõ tâm ý của anh rồi.

Vi Dự không nói gì, nhưng trong lòng đã nhảy bùm bùm, anh rất vui.

Trước khi về nhà, dì Chu đưa số Wechat của Điền Điềm cho anh, bảo anh cố lên.

Ngón tay Vi Dự dừng ở chỗ thêm bạn tốt một lúc lâu, cuối cùng vẫn không ấn xuống.

Đi tắm trước đã, tắm xong thì thêm vậy.

Kết quả là tắm xong anh lại không dám, ngẩng đầu nhìn poster siêu to trong phòng, anh nhận ra nhân vật anime trong đó có rất nhiều góc độ giống Điền Điềm.

Hôm nay dì Chu chỉ nói cho Vi Dự biết phòng đối diện có một cô gái trẻ vào ở, buổi tối sẽ mời cô ấy đến đây ăn cơm, nhưng lúc anh mở cửa nhìn thấy gương mặt kia, cả người đều ngừng thở, cô rất giống nhân vật anime mà anh thích.

Anh thao tác di động, gửi lời mời thêm bạn tốt.

Sau đó thì nhìn chằm chằm vào di động, tại sao Điền Điềm vẫn chưa chấp nhận lời mời thêm bạn tốt của anh vậy nhỉ.

Anh cứ chờ chờ chờ, chờ đến lúc gật gù sắp ngủ mới thấy cô hồi phục.

Điền Điềm tắm rửa, sấy tóc, bôi mỹ phẩm dưỡng da xong mới ra khỏi phòng tắm, thấy Vi Dự gửi lời mời xin bạn tốt, cô ấn đồng ý.

Bên kia không có hồi âm, cô tưởng Vi Dự ngủ rồi, nhưng thật ra là do Vi Dự không biết nên nói gì cả.

Đợi lúc anh nghĩ xong, gửi một sticker chào hỏi đơn giản cho Điền Điềm, thì cô đã buông di động đi ngủ rồi.