Editor: Hồng Hải
Shop Taobao của Điền Điềm phát triển khá tốt, doanh thu cũng dần ổn định, nghĩ đến việc cần phải có không gian để hàng hóa, cô thuê một căn phòng mới, là một căn phòng 2 gian.
Chủ nhà cho thuê mới là một bác gái rất nhiệt tình và tốt bụng, nghe nói Điền Điềm tự mình gây dựng sự nghiệp ở bên ngoài, ngày đầu tiên cô dọn đến đã mời cô đến nhà ăn cơm, là căn phòng đối diện phòng thuê mới của Điền Điềm.
Tối hôm đó, Điền Điềm cầm túi bánh quy nhỏ vừa nướng xong, ấn chuông cửa phòng đối diện.
Đợi mười mấy giây, ngay lúc Điền Điềm chuẩn bị ấn thêm lần nữa, cửa mở.
Là một anh chàng rất cao, vừa nhìn thấy Điền Điềm, anh đã đỏ mặt.
Cô tưởng mình đi nhầm phòng, lui về phía sau một bước nhỏ, ngẩng đầu nhìn biển số phòng.
"Xin hỏi..."
"Chào em."
Hai người mở miệng cùng một lúc, anh chàng kia nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào Điền Điềm.
Có một người khác vội chạy ra từ trong phòng, là dì chủ nhà.
"Điềm Điềm đến rồi à, mau mau, mau vào ngồi đi." Dì Chu kéo tay Điền Điềm đi vào trong phòng.
Điền Điềm đưa túi bánh quy nhỏ mình nướng cho dì Chu, dì cười ha ha rồi nhận lấy, ngoài miệng nói, cháu đến là được rồi, mang quà sang làm gì cơ chứ. Lúc biết đây là bánh quy tự tay Điền Điềm nướng, bà lại bắt đầu khen Điền Điềm đảm đang.
Thấy mình bị hai người xem nhẹ, anh cũng không có ý định nói chen vào.
Dì Chu ấn Điền Điềm ngồi xuống sô pha, lúc bà quay người chuẩn bị trở lại phòng bếp tiếp tục làm bữa tối thì nhìn thấy con trai mình đang ngẩn người đứng ở một bên.
Bà vỗ trán, kéo Vi Dự đến giới thiệu với Điền Điềm: "Điềm Điềm, đây là con trai dì, nó tên Vi Dự."
Sau đó lại giới thiệu cho Vi Dự biết Điền Điềm là cô gái mới thuê phòng đối diện.
Điền Điềm cười chào hỏi, Vi Dự nở một nụ cười thẹn thùng đáp lại cô.
"Hai đứa ngồi nói chuyện, ăn trái cây rồi xem TV đi nhé, khi nào làm cơm xong dì gọi hai đứa." Dì Chu xua xua tay, đi vào phòng bếp.
Vi Dự rất ít khi ra ngoài, trừ bố mẹ mình và biên tập ra thì cũng rất ít giao tiếp với ai, anh xấu hổ đứng đó, không biết nên làm gì tiếp theo.
Điền Điềm cũng cảm thấy xấu hổ, có vẻ như anh chàng đẹp trai trước mắt cô cũng thấy xấu hổ.
"Vi Dự, anh có muốn ngồi không?" Cô suy nghĩ rồi mở miệng hỏi.
Lúc này Vi Dự mới nhớ đến đạo đãi khách.
"Em… em muốn ăn trái cây không?" Vi Dự ngồi lên sô pha, nhưng cách Điền Điềm rất xa.
"Không cần, không cần đâu." Điền Điềm cười lắc đầu.
"Vậy… muốn uống nước trái cây không?"
Vừa nói xong, phòng bếp truyền đến tiếng dì Chu: "Vi Dự, con rót nước trái cây cho Điềm Điềm đi."
"Em ngồi đây đợi anh một lát, anh đi rót nước trái cây cho em." Lúc nói chuyện, Vi Dự hơi nghiêng người nhìn Điền Điềm, bảo đảm mình sẽ không mất lịch sự khi không nhìn vào người ta lúc đang nói chuyện .
"Cảm ơn."
Điền Điềm nhìn bóng dáng Vi Dự, đột nhiên phát hiện lúc đi đường tay chân anh có hơi luống cuống, có lẽ là biết Điền Điềm đang nhìn mình, nên anh không được tự nhiên cho lắm.
Điền Điềm cười khẽ, lần đầu tiên cô gặp một chàng trai đáng yêu như vậy.
Vi Dự cầm một chiếc cốc đựng đầy nước nho ra cho Điền Điềm, còn bê một mâm đồ ăn vặt.
"Cái này." Vi Dự gãi tai, "Uống ngon lắm."
"Cảm ơn anh."
Điền Điềm chuẩn bị cầm cốc nước trái cây, hình như Vi Dự đột nhiên nhớ đến gì đó nên cũng cầm cốc. Cách cốc nước trái cây không xa, ngón tay hai người chạm vào nhau, Vi Dự vội rụt tay lại.
Tay anh rất trắng, vừa nhìn đã biết đây là người rất ít khi phơi nắng.
Thấy mình rụt tay lại nhanh quá, sợ Điền Điềm hiểu lầm, Vi Dự vội giải thích.
"Ngại… ngại quá, anh không cố ý, anh quên làm nóng đồ uống cho em." Dì Chu vừa dặn dò Vi Dự phải làm nóng đồ uống, nhưng vì rất muốn chia sẻ đồ uống bảo bối nước nho mình thích nhất cho Điền Điềm nên anh quên mất việc này.
"Không sao, lạnh cũng được." Điền Điềm cười tủm tỉm trấn an anh.
Hai người không biết nói gì nữa, hồi nãy dì Chu không cho cô vào phòng bếp giúp đỡ, may là có bật TV, tiếng TV cũng xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng này.
"Em..." Vi Dự vừa mở miệng, Điền Điềm liền quay đầu nhìn anh, anh vội nhìn sang chỗ khác, "Có thể đổi kênh."
Anh đưa điều khiển TV cho Điền Điềm, Điền Điềm cầm lấy, cô nghĩ nếu mình còn nhìn Vi Dự nữa thì chắc anh sẽ đỏ bừng mặt rồi nổ tung mất.
"Không sao đâu, em vào phòng bếp giúp dì đây." Điền Điềm đặt điều khiển TV lên bàn trà.
Vi Dự đột nhiên ủ rũ như cà tím héo, trùng vai, gục đầu xuống, chắc chắn là do mình không biết nói chuyện nên Điền Điềm mới muốn vào phòng bếp để tránh anh.
Thấy anh như vậy, Điền Điềm lại mở miệng: "Nước nho ngon lắm, lát nữa anh có thể rót thêm cho em được không?"
Vi Dự ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, gật đầu.
Điền Điềm chỉ vào cửa phòng bếp, nói: "Em vào giúp dì đã nhé?"
"Ok."
Dì Chu thấy Điền Điềm đi vào giúp mình nên muốn đẩy cô ra ngoài ngồi, ai lại để khách vào phòng bếp giúp đỡ chủ nhà cơ chứ.
Nhưng bà không chịu được Điền Điềm chơi trò làm nũng nên đành để cô giúp mình. Thật ra cô mới là người thấy xấu hổ đó, ngồi chơi rồi chờ ăn, không lễ phép chút nào.