Hôm Nay Đã Đưa Anh Chàng Otaku Nhà Đối Diện Ra Ngoài Chưa?

Chương 4: Tự an ủi

Editor: Hồng Hải

Điền Điềm nở nụ cười, tâm trạng càng vui vẻ.

Cô nói: "Có thể gọi em Điềm Điềm."

Vi Dự uống một phần ba nước ép lê trong chiếc cốc cô cầm, còn chưa tỉnh táo lại từ niềm vui vừa nãy, anh lại nhận được một kinh hỉ khác.

"Ừm." Giọng nói anh tràn đầy vui vẻ.

"Tối nay mời anh ăn cơm." Không thể để Vi Dự giúp không công được.

"Ra ngoài ăn à?" Vi Dự không thích ra ngoài, không thích đến chỗ đông người, nhưng nếu Điền Điềm thật sự muốn anh ra ngoài, vậy…

"Ở nhà làm." Em làm cho anh.

Điền Điềm không hay gọi cơm hộp vì đắt, có thể bớt được đồng nào thì bớt đồng ấy.

Quả nhiên, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt.

Hai người đóng gói xong tất cả những đơn hàng cần gửi đi trong hôm nay rất nhanh, chỉ cần chờ shipper đến lấy hàng là xong.

Sau khi hỏi xong những đồ ăn Vi Dự không ăn được, Điền Điềm để Vi Dự xem TV, còn mình đi vào phòng bếp làm cơm chiều.

Vi Dự ngồi ở trên sô pha, hai mắt lại không khống chế được nhìn vào phòng bếp, tâm tư căn bản không đặt lên TV.

Từ sau khi Điền Điềm đỡ anh từ sau lưng, đút anh uống nước ép lê, anh vẫn luôn vẫn duy trì trạng thái ngẩn ngơ này.

Sờ lỗ tai, anh đứng lên theo mong muốn của mình.

"Điềm Điềm, cần giúp gì không?" Vi Dự nóng lòng muốn thử.

"Vậy, rửa rau giúp em?" Điền Điềm không đành lòng từ chối.

"Được."

Tư thế rửa rau Vi Dự rất thành thạo, Điền Điềm tò mò hỏi.

"Anh biết nấu cơm à?"

"Biết." Hình như Vi Dự hơi xấu hổ, "Cơm hộp không ngon lắm."

"Đỉnh ghê."

"Lần sau mời em ăn cơm anh làm."

"Ok."

Thật ra Vi Dự không phải là người nói nhiều, nhưng chỉ cần đối mặt với Điền Điềm, anh thấy mình có nói bao nhiêu cũng không đủ.

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa làm cơm, không hề có cảm giác xa lạ như hôm qua.

Đến trưa còn thừa khá nhiều nước ép lê.

Một là vì Điền Điềm không thích uống đồ quá ngọt, hai là vì Vi Dự không thích uống nước ép lê.

"Anh rất thích uống nước nho à?" Điền Điềm thấy cốc của anh còn thừa khá nhiều nước ép lê.

"Ừm." Vi Dự sờ mũi, sợ Điền Điềm cảm thấy anhkén ăn.

"Vậy hôm qua anh còn rót nhiều nước nho như vậy?" Điền Điềm trêu anh.

Quả nhiên, anh lại mặt đỏ, ấp úng.

Điền Điềm kịp thời nói sang chuyện khác, bắt đầu nói về việc nấu cơm.

Cơm nước xong Vi Dự còn muốn ở lại phòng của Điền Điềm, chính vậy thì không ổn lắm.

Lưu luyến từng bước một đi ra cửa.

Điền Điềm đóng cửa lại, cô không quay lại phòng ngay lập từ mà nhìn Vi Dự qua mắt mèo.

Nhìn thấy anh mở cửa phòng mình ra xong nhưng không bước vào mà quay đầu lại, nhìn chằm chằm cửa phòng cô một lúc lâu rồi mới vào nhà.

Đợi anh đóng cửa lại, Điền Điềm mới cười đi về phòng.

Rửa mặt xong nằm trên giường, Điền Điềm nhớ lại dáng vẻ đỏ mặt của Vi Dự, dạng hai chân dưới chăn ra, duỗi một bàn tay xuống tiểu huyệt, vói vào hai ngón tay, một tay khác nắm chặt ga giường.

Lúc ngón tay thọc vào rút ra, trong đầu cô toàn là mặt Vi Dự.

Đây là lần đầu tiên Điền Điềm có đốt tượng tưởng tượng cụ thể để tự an ủi.

Cô tưởng tượng Vi Dự đỏ mặt hôn mình, vuốt ve mình, đút côn ŧᏂịŧ vào trong thân thể mình.

Cô đẩy nhanh động tác ra vào, lúc kết thúc cũng là lúc thấy trống rỗng.

Cô dùng chân kẹp chăn, trong đầu toàn là cách nhanh nhất để “ăn” Vi Dự.