Chẳng mấy chốc, xung quanh Trình Ngọc đã tụ tập ba bốn người, ríu rít nói chuyện trông rất náo nhiệt. Giản Muội định bước tới lại dừng lại. Còn Trình Ngọc như không để ý đến sự khó xử của cậu, cứ mải nói chuyện với cô gái trước mặt, không nhìn sang.
Giản Muội ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn chọn một nhóm ít người hơn để đi cùng. Cậu không để ý rằng vừa quay người đi, ánh mắt Trình Ngọc liền nhìn sang, thấy bóng dáng cậu có chút cô đơn, đáy mắt thoáng hiện tia cảm xúc khó hiểu, rồi lại cúi đầu tiếp tục nói chuyện với những người bên cạnh.
……
Leo núi là một hoạt động tốn sức.
Đặc biệt là nhóm của Giản Muội, ai nấy đều tràn đầy năng lượng, cứ như muốn chạy thẳng lên núi, khiến Giản Muội vốn đã không giỏi chịu đựng càng thêm mệt mỏi. Mồ hôi lăn dài trên má, khuôn mặt ửng đỏ, thở hổn hển, chân cũng bắt đầu mỏi nhừ.
Bạn học phía trước nói: “Giản Muội, hay cậu nghỉ ở đây nhé, bọn tớ vào khu rừng đằng kia chơi, cậu nghỉ xong thì đến tìm bọn tớ.”
Giản Muội ngoan ngoãn gật đầu, dù rất mệt, vẫn nở nụ cười nhẹ: “Ừ, cảm ơn nhé.”
Mấy cậu học sinh như trút được gánh nặng, nhanh chóng chạy vào rừng. Giản Muội ngồi nghỉ trên tảng đá, đợi hồi sức rồi mới đi tiếp. Nhưng cây cối trong rừng này trông giống nhau như đúc, cậu đi theo con đường nhỏ, cứ loanh quanh rồi lại quay về chỗ cũ. Ngọn núi này không phải là địa điểm du lịch được khai thác bài bản, ngày thường chẳng mấy ai đến. Mấy cậu trai trong nhóm lại nghịch ngợm, cứ thích tìm những chỗ lạ để đi, khiến Giản Muội đi lòng vòng một hồi mà không tìm được ai.
“Không thể nào…”
Giản Muội ngồi thụp xuống tảng đá, vẻ mặt tuyệt vọng. Cậu vốn không có khiếu định hướng, cứ nghĩ đi theo các bạn sẽ không sao, ai ngờ lại bị lạc. Lúc này đã 11 giờ 40 phút, đã hẹn 12 giờ trưa sẽ ăn trưa ở sườn núi, nhưng giờ cậu còn không biết mình đang ở đâu. Nghĩ đến đây, Giản Muội muốn khóc.
Lấy điện thoại ra, cậu định hỏi trong nhóm lớp trên QQ, nhưng sau khi bật dữ liệu thì lại không có tín hiệu. Ngọn núi này không quá hẻo lánh, ai ngờ lại không có sóng. Không biết các bạn cùng nhóm có phát hiện ra cậu bị lạc mà quay lại tìm không, xung quanh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim hót, trong khu rừng yên tĩnh này nghe càng thêm rợn người. Con đường nhỏ không người dẫn đến nơi nào đó không biết, mặt trời dần dần di chuyển, cậu đợi mãi, vẫn không thấy ai đến, hy vọng trong lòng cũng ngày càng nhỏ đi.
Cuối cùng Giản Muội cũng sợ hãi.
Nước trong bình sắp hết, đồ trong balo cùng lắm chỉ cầm cự được đến chiều. Nếu không ai phát hiện ra cậu bị lạc thì phải làm sao? Điện thoại cũng không có sóng để gửi tin nhắn…
Trong lòng hoảng loạn, cậu ngồi co ro, hai tay ôm lấy chân, siết chặt điện thoại trong tay. Rất nhiều khả năng hiện lên trong đầu, tự mình dọa mình đến run rẩy. Nếu để Lục Tinh Vọng biết được, chắc chắn sẽ bị cười nhạo…
Khoan đã!
Giản Muội bỗng ngẩng đầu lên, thử mở WeChat. Nếu không có sóng, cũng không gửi được tin nhắn, nhưng không hiểu sao, lúc này cậu lại đặt hy vọng vào tài khoản kỳ lạ, mờ ám này, biết đâu… biết đâu được?
…...
Bên kia, hành tinh Stein.
Mấy hôm nay mưa liên miên, trong cung yên ắng đến lạ. Mưa rơi tí tách trên cành cây ngoài cửa sổ, gió lạnh luồn vào trong. Người ngồi đọc sách bên cửa sổ chỉ khoác một chiếc áo mỏng, lông mày anh tuấn lạnh lùng, ngay thẳng, chỉ là sắc mặt có phần nhợt nhạt, trông hơi xanh xao.