Bạn Trai Qua Mạng Là Người Ngoài Hành Tinh

Chương 22

“Gọi tớ là Trình Ngọc được rồi, đừng khách sáo thế.” Cậu ta gõ chữ: “Cậu đang làm bài tập à? Sao rồi? Bài tập Toán hôm nay tớ thấy mấy câu hỏi khó hình như hơi hóc búa, cậu làm được không?”

Giản Muội trả lời: “Tớ chưa làm đến.”

Trình Ngọc rất nhiệt tình: “Nếu có gì khó khăn thì cứ tìm tớ, đừng ngại.”

“Không sao đâu, bố mẹ tớ lát nữa sẽ kiểm tra bài tập cho tớ.” Giản Muội đáp lại có phần xa cách: “Cảm ơn cậu nhé.”

Trình Ngọc nhíu mày, rõ ràng ban ngày không phải như vậy, rốt cuộc là sai ở đâu?

Dù cậu ta có khơi chuyện gì thì Giản Muội vẫn giữ thái độ đúng mực, khách sáo như có một lớp màng ngăn cách, có thể nói là hoàn toàn không tập trung, xem ra vẫn chưa tin tưởng cậu ta lắm.

“Vài hôm nữa lớp mình có tổ chức đi chơi mùa thu, cậu có muốn đi không?” Trình Ngọc nhân cơ hội đưa ra lời mời: “Cứ coi như là đi chơi tập thể, bình thường học hành bận rộn, cuối tuần đi chơi cùng nhau, các bạn đều đi cả đấy.”

Hoạt động tập thể.

Giản Muội hơi do dự: “Tớ cũng đi sao? Nhưng đây là hoạt động tập thể, tớ…”

Trình Ngọc vội nói: “Sẽ có một số trò chơi nhỏ để giao lưu, giúp hoà nhập với tập thể, cậu đừng lo, tớ cũng đi mà.”

Hoà nhập với tập thể.

Đây là điều Giản Muội vẫn luôn mong muốn, không thể không nói lời của Trình Ngọc rất hấp dẫn, suy nghĩ một lúc, cậu đồng ý: “Vậy cũng được.”

Khóe miệng Trình Ngọc nhếch lên nụ cười đắc ý: “Vậy tớ gửi địa điểm cho cậu, hẹn gặp lại cuối tuần.”

“Ừ.”

Giản Muội trò chuyện xong liền tắt khung chat, không hiểu sao lại có cảm giác mệt mỏi. Hòa nhập với tập thể quả thật là một việc rất khó, thật ra đôi khi ở một mình cũng không tệ, nhưng mẹ cậu lại luôn hỏi ở trường có tốt không, có bạn mới nào chưa, nếu không tốt, chắc chắn sẽ lo lắng. Từ nhỏ đến lớn, cậu đã khiến gia đình lo lắng quá nhiều rồi, ít nhất là trong những chuyện này, hãy cố gắng làm tốt.

...

Cuối tuần

Hôm nay trời nắng đẹp, mặt trời rực rỡ trên bầu trời. Dù là đi chơi mùa thu, nhưng vẫn rất nóng. Địa điểm tập trung là một ngọn núi, mọi người hẹn nhau leo núi.

“Ồ! Cậu cũng đến leo núi à?”

Có tiếng người vọng lại từ phía sau.

Giản Muội quay lại, thấy người này là Vương Cẩn, người luôn đi theo Trình Ngọc. Cậu lễ phép chào: “Chào cậu.”

Vương Cẩn cười: “Chào cậu, chào cậu.”

Hai người không thân thiết, chẳng có gì để nói. Chờ một lúc thì Trình Ngọc cũng đến. Đại khái có mười mấy người, trong đó có bốn năm bạn nữ, bảy tám bạn nam. Càng ở trong tập thể lại càng dễ nhận ra ai là trung tâm. Những người vốn đang tản ra, khi Trình Ngọc đến liền tụ tập lại với nhau.

“Ngọn núi này có khá nhiều khu vườn, mọi người có thể chọn đường mình thích để đi, nhưng nhớ trưa nay phải tập trung ở sườn núi để ăn trưa cùng nhau.” Trình Ngọc dặn dò: “2-3 người một nhóm, đừng đi lạc nhé.”

Mọi người đồng thanh đáp lại.

Trình Ngọc có tố chất lãnh đạo bẩm sinh, lời cậu ta nói không ai dám không nghe. Nói xong, cậu ta nhìn về phía Giản Muội: “Vậy mọi người tự chia nhóm nhé.”

Hôm nay Giản Muội đội mũ che nắng hình vịt con màu vàng, mặc bộ đồ thể thao năng động, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời trông như búp bê bằng ngọc được chạm khắc tinh xảo, sau lưng đeo chiếc balo màu nhạt, bên hông còn đeo bình nước nhỏ. Dù đã học lớp 9, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu như học sinh tiểu học.

Nhận thấy ánh mắt của Trình Ngọc, Giản Muội do dự có nên lại gần không, cậu bước tới, nhỏ giọng: “Vậy tớ…”

Có bạn nữ nhanh chân chen lên: “Vậy tớ đi cùng lớp trưởng nhé!”

“Tớ cũng đi cùng Ngọc ca.”

“Cho tớ theo với.”

“Hì hì, tớ còn mang theo bánh mì kẹp nhà làm, lát nữa Ngọc ca ăn cùng nhé.”