A Nhược bưng văn kiện bước vào nói: “Bệ hạ sắp đi công du tinh hệ B, trước đây công việc trong nước đều do điện hạ giúp đỡ Thái tử xử lý, giờ điện hạ đang bệnh, toàn bộ đều chuyển sang cho Thái tử. Trước kia Thái tử chỉ chọn những việc đơn giản, còn những việc khó đều để điện hạ giải quyết, nhờ vậy mà ngài ấy được tiếng tốt trước mặt Bệ hạ. Giờ không có điện hạ giúp đỡ, nghe nói đống văn kiện kia khiến ngài ấy đau đầu, mấy hôm nay Thái tử cáu gắt, phạt không ít người hầu.”
Lục Tinh Vọng không có phản ứng gì: “Không cần quan tâm.”
Chủ nhân đã lên tiếng, người hầu cũng không dám nói gì thêm. A Nhược đến đóng bớt cửa sổ lại: “Chỉ sợ Thái tử sẽ gây chuyện…”
Ngón tay thon dài, trắng bệch của Lục Tinh Vọng lật sang trang sách khác: “Có Hoàng hậu ở đó, Thái tử không dám làm loạn.”
Đây chính là lợi thế của việc có mẹ chống lưng, dù Thái tử không làm được, Hoàng hậu cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, những thế lực bà ta bồi dưỡng bao năm nay cũng sẽ không để Thái tử quá khó coi. A Nhược rõ ràng cũng nghĩ đến điều này, nhìn Lục Tinh Vọng ngồi trên ghế, dáng người có phần gầy yếu, không khỏi đau lòng. Mấy ngày nay không biết sao, điện hạ tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng tâm trạng hình như không được tốt. Đáng tiếc ngài ấy luôn giữ mọi chuyện trong lòng, không nói ra, người khác tự nhiên không thể nào biết được.
Điểm khác biệt duy nhất là, mấy ngày nay, điện hạ không còn hỏi giờ giấc nữa, mọi thứ dường như trở lại như trước, dường như không có gì thay đổi, nhưng lại có gì đó khác đi.
A Nhược đang dọn dẹp bàn thì thấy đống tài liệu Toán bị rơi xuống góc bàn: “Những thứ này có cần cất giúp điện hạ không ạ?”
Lục Tinh Vọng ngẩng đầu nhìn, sau một lúc mới lại tập trung vào quyển sách, thản nhiên nói: “Vứt đi.”
“…Vâng.”
A Nhược đang dọn dẹp thì thiết bị liên lạc của Lục Tinh Vọng bỗng đổ chuông. Khác với âm báo tin nhắn văn bản trước đây, lần này lại là âm báo cuộc gọi thoại, là của Giản Muội.
Mấy ngày nay họ gần như không liên lạc, nhất là sau khi Giản Muội nói đã kết bạn được, cậu càng ít xem tin nhắn hắn gửi, dù sao cũng đã có người bầu bạn rồi, còn hắn cũng rất bận, không có thời gian nghe một đứa trẻ than thở, lãng phí thời gian vốn đã không nhiều, việc sai lầm thì nên kết thúc đúng lúc.
Chuông điện thoại reo, Lục Tinh Vọng không bắt máy.
Hắn cúi đầu định tiếp tục đọc sách, nhưng bên kia dường như rất gấp, vừa cúp máy lại gọi tiếp, biểu tượng cuộc gọi nhấp nháy liên tục, như muốn nói cho hắn biết đối phương đang rất vội.
…
Là có chuyện gì sao?
Lục Tinh Vọng đặt sách xuống, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào biểu tượng cuộc gọi. Linh cảm mách bảo hắn, nếu bắt máy, mọi thứ có thể sẽ lại khác đi.
“Ầm ầm”
Một tia sét xẹt ngang qua cửa sổ, mưa như trút nước. Biểu tượng cuộc gọi vẫn liên tục nhấp nháy.
Hắn không định bắt máy, nhưng trong không gian ồn ào này, bỗng nhiên, những lời nói chân thành của Giản Muội lại vang vọng bên tai:
“Chưa ai từng đối xử với tớ như vậy.”
“Tớ rất vui.”
“Trước đây tớ cứ nghĩ cậu không thích tớ.”
“Tớ đã cầu phúc cho cậu, sau này tớ sẽ luôn giúp cậu…”
Ngay khi cuộc gọi sắp tự động ngắt, hắn nhấn nút nghe. Một thoáng hối hận lướt qua tâm trí, nhưng chưa kịp suy nghĩ gì thêm, giọng nói hoang mang của Giản Muội đã vang lên từ đầu dây bên kia. Như thể xác nhận được sự kết nối, bức tường phòng ngự tâm lý của đứa trẻ bỗng chốc sụp đổ, giọng nói nghẹn ngào, nức nở bật khóc: “Cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi! Sao giờ mới nghe máy chứ? Hu hu… Tớ sợ muốn chết rồi này!”
Lục Tinh Vọng: …