Bạn Trai Qua Mạng Là Người Ngoài Hành Tinh

Chương 20

Tan học, Giản Muội chạy ù té chạy lại căng tin mua hai chai nước. Về đến lớp, cậu tìm đến chỗ ngồi của Trình Ngọc, định tặng cậu ấy một chai nước để cảm ơn.

"Cái này..."

Một nhóm nam sinh đang vây quanh bàn Trình Ngọc. Trình Ngọc đang quay sang nói chuyện với ai đó, nét cười trên mặt có phần ít hơn so với lúc ở tiết thể dục. Giản Muội vừa lên tiếng, những người khác liền quay đầu lại nhìn.

Cậu bé có làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú đặt chai nước lên bàn, nhẹ nhàng nói với Trình Ngọc: "Tặng cậu."

Trình Ngọc có chút bất ngờ nhìn cậu.

Giản Muội bỗng thấy hơi lúng túng, nhưng vẫn giải thích: "Cảm ơn cậu lúc nãy ở tiết thể dục. Mình mời cậu."

Vừa dứt lời, một cậu bạn đầu đinh đứng cạnh tò mò nhìn nhãn hiệu chai nước, lên tiếng trước: "Ê, loại này à? Không được đâu, Ngọc ca nhà mình không bao giờ uống loại này..."

Giản Muội đang ngơ ngác nghe thì thấy chai nước trên bàn bị lấy đi. Trình Ngọc mở nắp chai uống một ngụm, rồi mới nhìn cậu, mỉm cười: "Cảm ơn cậu, mình đang khát."

Những người khác nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.

Giản Muội không để ý lắm, chỉ thấy hơi ngại khi bị nhiều người nhìn mình, cậu gật đầu lia lịa: "Không có gì, chuyện nên làm mà."

Cậu định quay đi thì Trình Ngọc gọi giật lại: "Khoan đã."

Giản Muội dừng bước, quay lại nhìn.

"Cậu dùng WeChat hay QQ?" Trình Ngọc ôn hòa hỏi, "Thêm bạn liên lạc nhé?"

WeChat của Giản Muội chỉ có một mình Lục Tinh Vọng, còn QQ thì tuy có nhưng cũng không có bạn bè nào. Đây là lần đầu tiên có người hỏi xin số liên lạc của cậu, nên cậu hơi do dự.

Trình Ngọc nói thêm: "Mình kéo cậu vào nhóm lớp."

Thì ra là vậy. Giản Muội nghĩ bụng.

Cậu cũng không thấy thất vọng lắm, chạy về chỗ lấy giấy rồi chạy lại. Chữ viết của cậu rất ngay ngắn, ghi xong dãy số QQ rồi đưa cho Trình Ngọc: "Đây, QQ của mình."

Trình Ngọc vừa nhận lấy, định nói gì đó thì chuông vào lớp reo lên. Giản Muội vội vàng quay về chỗ. Cậu bạn bên cạnh Trình Ngọc định hỏi gì đó cũng đành thôi. Chỉ là hôm nay đối với đa số học sinh trong lớp đều là một ngày khó tin.

...

Hành tinh Stein

Chiều tà, hoàng hôn buông xuống.

A Nhược mang bữa tối đến. Lúc nãy từ Thần Điện trở về, cô nghĩ với tính cách của điện hạ, chắc hẳn ngài sẽ buồn bã một thời gian. Nhưng kỳ lạ là Lục Tinh Vọng dường như không bị ảnh hưởng nhiều, trái lại, trạng thái của ngài còn tốt hơn một chút. Ít nhất ngài không còn bài xích việc uống thuốc nữa, thỉnh thoảng cũng không còn chúi mũi vào bàn làm việc suốt ngày mà còn dành chút thời gian cho những việc khác.

Ví dụ như lúc này...

Gần tối, Lục Tinh Vọng đặt tập hồ sơ xuống, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như vô tình hỏi: "Mấy giờ rồi?"

A Nhược vội đáp: "Thưa điện hạ, bây giờ là sáu giờ tối ạ."

Sáu giờ, Giản Muội tan học rồi.

Vì phải đi học nên cậu nhóc không được mang điện thoại. Nhưng cứ tan học là y như ngựa được thả cương, về nhà là nhắn tin cho ngài ầm ầm, kể lể đủ thứ chuyện trên trường. Tuy Lục Tinh Vọng không mấy hứng thú, nhưng Giản Muội ngày nào cũng như vậy, vô tình lại khiến ngài hình thành một thói quen.

Chỉ là hôm nay...

Sau bữa tối, màn hình liên lạc vẫn im lìm. Lục Tinh Vọng có chút ngạc nhiên, lần đầu tiên chủ động mở màn hình, nhưng vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Thật lạ, lẽ nào hôm nay có chuyện gì làm cậu nhóc bận sao? Ngài vừa định thoát ra thì màn hình rung lên. Giản Muội gửi tin nhắn đến: "Cậu có đó không?"

Lông mày Lục Tinh Vọng vô thức giãn ra, thấy cậu nhóc không sao, ngài cũng yên tâm hơn.

Giản Muội lại gửi tin nhắn đến, có vẻ rất hào hứng: "Mình có tin vui này, cậu không đoán ra được đâu!"

【Chuyện gì?】Lục Tinh Vọng hỏi.

Hôm nay nhắn tin muộn như vậy, cũng có liên quan đến tin vui này sao? Hay là vừa có chuyện vui là vội vàng chia sẻ với mình ngay?

Vô thức nhìn những dòng chữ trên màn hình, khóe môi Lục Tinh Vọng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. Đúng là trẻ con.

Tin nhắn của Giản Muội lại hiện lên:

"Mình có bạn rồi!"

"Mà lại còn cùng đường về nhà nữa chứ!"

"Cậu ấy là lớp trưởng môn Toán, còn bảo sẽ dạy mình học Toán nữa!"