Ngày hôm sau
Hôm nay là tiết thể dục đầu tiên sau khai giảng. Vì chuẩn bị tập gập bụng, thầy giáo yêu cầu học sinh tự chia thành từng nhóm hai người để đếm số cho nhau. Đây cũng là lúc để nhìn ra các nhóm nhỏ trong lớp và ai thân với ai. Sau hiệu lệnh của thầy, học sinh tự động tản ra, nhanh chóng ghép đôi thành từng nhóm.
Nhưng đối với một học sinh mới chuyển đến như Giản Muội thì đây quả là một bất lợi. Khi mọi người bắt đầu tản ra, tìm bạn bè của mình để lập nhóm, Giản Muội đứng chơ vơ giữa sân, có chút lúng túng.
Từ xa vọng lại tiếng thầy thể dục giục giã: "Chia nhóm xong chưa? Qua chỗ này tập nào!"
Học sinh ầm ầm kéo về phía thầy giáo, bóng dáng đơn độc của Giản Muội càng thêm rõ nét. Cậu ngập ngừng, cũng định chủ động tìm ai đó chưa có nhóm để ghép đôi. Nhưng mỗi khi ánh mắt cậu vừa chạm tới ai, người đó lại nhanh chóng quay đi, như thể cậu là thứ gì đó đáng sợ lắm. Cũng thật lạ, cậu luôn cố gắng hòa nhập với tập thể, nhưng dường như lúc nào cũng bị mọi người xa lánh.
Mặt Giản Muội hơi tái đi. Cậu mím môi, bàn tay buông thõng bên người khẽ nắm chặt lại, cố gắng không để mình quá nổi bật. Thi thoảng có vài ánh mắt dò xét của các bạn học càng khiến cậu thêm khó chịu.
Đúng lúc ấy, một giọng nói ôn hòa vang lên từ phía sau: "Chào cậu, mình ghép nhóm được không?"
Giản Muội ngạc nhiên quay lại, bắt gặp một đôi mắt cười cong cong: "Mình tên là Trình Ngọc. Thấy cậu hình như chưa có nhóm, mình ghép với cậu được không?"
Người trước mặt cậu có vẻ ngoài nho nhã, thư sinh, toát lên vẻ thông minh, học giỏi. Hơn nữa, nếu Giản Muội nhớ không nhầm thì Trình Ngọc còn là lớp trưởng môn Toán, có khá nhiều bạn bè. Sao cậu ấy lại đến ghép nhóm với mình nhỉ?
"Ư…ừm, được chứ," Giản Muội chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn Trình Ngọc, "Nhưng cậu thật sự muốn ghép với mình sao?"
Trình Ngọc mỉm cười: "Có vấn đề gì à?"
Giản Muội vội vàng lắc đầu: "Không có gì."
Trình Ngọc lại tỏ ra khá thân thiện, thấy nhiều người đã qua chỗ thầy, cậu ấy chủ động kéo tay Giản Muội: "Qua đây nào."
Bàn tay cậu ấy hơi lạnh, nhưng rất sạch sẽ. Khi tập gập bụng, chàng trai mặc áo phông trắng vận động nhanh nhẹn, gọn gàng, thoang thoảng mùi xà phòng thơm mát. Đến lượt Giản Muội, Trình Ngọc nhẹ nhàng đếm số cho cậu. Khi Giản Muội thấy mệt, cậu ấy không hề thúc giục, mà còn khẽ khích lệ cậu. Trình Ngọc đúng như tên gọi của mình, giống như một khối ngọc, lạnh mà ôn nhu, khiêm tốn, lịch thiệp.
Cuối cùng, Giản Muội thở hổn hển, có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi, mình chỉ làm được đến đây thôi."
Trình Ngọc lấy từ trong túi ra một tờ giấy sạch sẽ đưa cho Giản Muội: "Không sao, vậy là tốt rồi."
"Cảm ơn cậu." Giản Muội nhận lấy tờ giấy, lau mồ hôi trên mặt, đôi mắt sáng long lanh nhìn Trình Ngọc, ánh lên sự ngưỡng mộ không chút giả tạo: "Cậu giỏi quá, làm được tận 70 cái!"
Trông Trình Ngọc thư sinh như vậy, ai ngờ lại khỏe đến thế!
"Không có gì, chăm chỉ luyện tập cậu cũng làm được thôi," Trình Ngọc ôn tồn nói, không hề có ý xem thường Giản Muội vì cậu chỉ làm được 30 cái.
Giản Muội cảm thấy được khích lệ, mỉm cười đầy tự tin: "Ừm!"
Cậu đang mải nói chuyện, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt khó hiểu của các bạn học đã tập xong đang len lén nhìn về phía này. Họ không dám lại gần, chỉ dám xì xào bàn tán:
"Đại ca đang giở trò gì thế nhỉ?"
"Trời ơi, nụ cười của cậu ấy trông đáng sợ quá, học sinh mới chuyển đến chắc không sao đâu."
"Đừng có đoán ý Ngọc ca."
"Kỳ lạ thật, không phải cậu ấy bảo chúng ta đừng chơi với học sinh mới sao…"
"Nói nhỏ thôi, muốn chết hả?"
Giản Muội chẳng thấy có gì không ổn, trái lại, cậu còn đang âm thầm vui mừng vì mình đã gặp được một người tốt. Từ nhỏ đến lớn, cậu rất khó kết bạn. Tất nhiên, trước đây cậu cũng từng có bạn, nhưng sau một lần chơi đùa bị bạn vô tình xô đẩy, cậu bị chảy máu đến ngất xỉu. Sau khi được đưa vào viện, cậu được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu, từ đó bắt đầu những chuỗi ngày dài đằng đằng với hóa trị và thuốc men. Khi sức khỏe tạm ổn, cậu cũng quay lại trường học, nhưng một số bạn biết về bệnh tình của cậu đều lo lắng cậu sẽ đột ngột phát bệnh nên thường giữ khoảng cách.
Lần này trở lại trường, thấy thái độ của các bạn xung quanh, Giản Muội cũng có chút buồn, nhưng đồng thời cũng đã quen rồi. Cậu cứ nghĩ sẽ mất một thời gian dài mới có thể hòa nhập được, nào ngờ lại gặp được Trình Ngọc.