Là thông báo đặc biệt. Từ sau khi Lan quý phi qua đời, chỉ còn duy nhất một người có thể gửi tin nhắn cho cậu.
Đôi mắt đang khép hờ của Lục Tinh Vọng khẽ mở. Vốn là người thích yên tĩnh, ghét bị làm phiền, nhưng lúc này, khi nghe tiếng chuông tin nhắn, cậu không hề cảm thấy khó chịu. Cậu chậm rãi mở tin nhắn, dòng chữ của Giản Muội hiện ra: "Tối vui vẻ."
Lục Tinh Vọng không có phản ứng gì đặc biệt.
Ngược lại, Giản Muội có vẻ hào hứng hơn, cậu ta thần bí hỏi: "Hôm nay mình đi chơi, cậu đoán xem mình đi đâu nào?"
Lục Tinh Vọng chẳng mấy hứng thú, nhưng có lẽ muốn tìm cách phân tâm, cậu phá lệ đáp lại: 【Đi đâu?】
"Mình đi chùa đấy." Giản Muội hớn hở: "Đi lễ Phật cầu may mắn."
Trùng hợp thật.
Cơn đau do độc tố hành hạ trong người Lục Tinh Vọng như thể xuyên thấu da thịt, đầu ngón tay cậu trắng bệch. Nhưng những dòng chữ cậu gõ ra vẫn bình thản như thường: 【Thế à, chúc mừng.】
Trên thế gian này, biết bao người có thể cầu xin thần linh che chở, chỉ riêng cậu thì không.
Có lẽ cậu chính là kẻ bị thần linh ruồng bỏ. Nghĩ cũng phải, chẳng phải cậu vẫn luôn là kẻ bị bỏ rơi sao? Từ người mẹ đã khuất, đến thần lực từng sở hữu, tất cả chỉ là trò cười mà thôi.
Giản Muội vẫn vui vẻ nhắn tiếp, giọng điệu có phần khoe khoang: "Cậu đoán xem mình cầu gì nào?"
Khóe môi Lục Tinh Vọng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, lạnh nhạt hỏi: 【Cầu gì?】
"Mình cầu bình an cho cậu, mong cậu luôn khỏe mạnh, vạn sự như ý." Giản Muội thậm chí còn có chút tiếc nuối: "Lẽ ra còn có bùa may mắn cầu được ước thấy nữa, tiếc là chúng ta không ở gần nhau, không đưa cho cậu được."
Nụ cười nơi đáy mắt Lục Tinh Vọng dần tắt hẳn. Nhìn những dòng chữ trên màn hình, một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng cậu. Biểu cảm trên gương mặt tuấn tú cũng trở nên nghiêm túc một cách khó hiểu: 【Cậu cầu cho tôi?】
Sao lại có người ngốc nghếch đến vậy?
Rõ ràng hai người chẳng có chút quan hệ huyết thống, thậm chí còn chưa từng gặp mặt.
Giản Muội đáp lại dứt khoát: "Ừ đúng rồi, mẹ mình bảo ngôi chùa này rất linh thiêng."
【Kẻ lắng nghe lời cầu nguyện của cậu là vị thần của cậu, không phải của tôi.】Lục Tinh Vọng cũng chẳng biết mình đang mỉa mai đối phương hay tự mỉa mai bản thân: 【Hơn nữa, lời thỉnh cầu của tôi sẽ chẳng bao giờ linh nghiệm.】
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, dường như không hiểu tại sao Lục Tinh Vọng lại nói như vậy.
Một lúc sau, khi Lục Tinh Vọng nghĩ rằng đối phương sẽ không trả lời nữa, Giản Muội lại chậm rãi thò đầu ra như chú ốc sên: "Không sao đâu, vậy mình cho cậu mượn thần của mình một lát nhé."
"Mẹ mình hay bảo mình là chúa nói linh nghiệm, đi chùa cầu may là số một." Giản Muội tuy hay pha trò, nhưng giọng nói lại dịu dàng như chính con người cậu ta: "Nếu thần của cậu không linh nghiệm, lần sau đi chùa mình sẽ thay cậu cầu nguyện."
Trong căn phòng tối om, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên gương mặt Lục Tinh Vọng. Những dòng tin nhắn của Giản Muội cứ liên tục hiện lên, có phần ngốc nghếch, ngây ngô. Cơn đau do độc tố hành hạ bỗng dưng dịu đi phần nào. Cậu khép hờ mắt, nhìn những dòng chữ trên màn hình, bỗng chốc cảm thấy, vị thần soi sáng thế giới u tối này không phải ở nơi chùa chiền linh thiêng nào, mà ở ngay trước mắt cậu lúc này.