Bạn Trai Qua Mạng Là Người Ngoài Hành Tinh

Chương 17

Cánh cửa Thánh điện khép lại, phía sau chỉ còn lại những bóng binh lính canh gác nghiêm trang và các vị tư tế với gương mặt khắc khổ. Họ quanh năm sống ẩn mình trên đỉnh núi linh thiêng, ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Vì vậy, hình ảnh Lục Tinh Vọng lúc này khiến họ không khỏi kinh ngạc xen lẫn tò mò.

Bởi lẽ, mỗi lần vị điện hạ này đến Thánh điện, ánh sáng phát ra từ viên ngọc thanh tịnh trên người ngài luôn rực rỡ chói lòa, một màu vàng kim chói mắt hiếm có, thứ ánh sáng mà đến cả đương kim hoàng đế cũng chỉ đạt đến được sắc cam mà thôi. Ấy vậy mà vị thiên chi kiêu tử ấy giờ đây lại phải một mình quỳ gối trước cửa Thánh điện, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt. Cơn gió lạnh buốt như muốn xuyên thấu lớp áo choàng mỏng manh, khiến độc tố trong người Lục Tinh Vọng càng thêm hoành hành. Những giọt mồ hôi lạnh toát ra trên gương mặt tuấn tú, lăn dài trên gò má lạnh lẽo. Thế nhưng, dù trong hoàn cảnh nào, Lục Tinh Vọng vẫn giữ vững tư thế quỳ thẳng lưng, không hề tỏ ra yếu đuối hay khuất phục.

Xung quanh, những ánh mắt hiếu kỳ, thương hại, thậm chí là chế giễu cứ thế đổ dồn về phía Lục Tinh Vọng, sắc bén như những lưỡi dao vô hình. Giữa chốn Thánh điện rộng lớn, dường như chỉ còn lại một mình Lục Tinh Vọng đơn độc, lẻ loi. Có lẽ ngài đang chờ đợi sự cứu rỗi từ các vị thần linh, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.

........

Hoàng hôn buông xuống.

Lễ tế thần kết thúc, mọi người lục tục kéo nhau hồi cung. Chuyện ai được thần linh ban phước, ai bị hoàng đế khiển trách… lập tức trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của đám cung nhân.

"Nghe nói Thái tử điện hạ được thần linh gia trì, thần lực tăng tiến vượt bậc!"

"Đúng là thiên mệnh sở quy mà! Thái tử điện hạ quả là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị hoàng đế."

"Còn nhị hoàng tử nữa, hình như thần lực cũng tăng cường không ít."

"Này, nói nhỏ nghe nè, hình như tam hoàng tử… đến cửa Thánh điện cũng không vào được…"

Bọn họ túm tụm bàn tán xôn xao, không hề hay biết nguy hiểm đang đến gần.

"Các ngươi đang làm gì đấy?!" Giọng nói lạnh như băng của A Nhược bất ngờ vang lên, khiến đám cung nhân im bặt. "Bệ hạ nghiêm cấm bàn tán chuyện Thánh điện, các ngươi muốn chán sống rồi sao?"

Mặc dù đã có lệnh cấm, nhưng chuyện thị phi trong cung cấm vốn là điều khó tránh khỏi. Bị A Nhược bắt quả tang, đám cung nữ tái mặt, vội vàng quỳ xuống khẩn cầu: "Xin A Nhược cô cô tha mạng! Nô tì biết lỗi rồi, sau này không dám nữa!"

A Nhược trừng mắt nhìn đám cung nữ, lạnh lùng cảnh cáo: "Còn có lần sau, nhất là trước mặt điện hạ, ta sẽ lột da các ngươi!"

"Dạ, nô tì xin ghi nhớ lời dạy bảo của A Nhược cô cô."

Đám cung nữ run rẩy cúi đầu nhận lỗi, A Nhược hừ lạnh một tiếng rồi mới bỏ đi. Nàng liếc nhìn về phía cung điện của Lục Tinh Vọng, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng khôn nguôi. Từ lúc trở về, Lục Tinh Vọng đã tự nhốt mình trong phòng. Từ nhỏ, mỗi khi buồn bực hay gặp chuyện gì không vui, Lục Tinh Vọng thường có thói quen tự giam mình trong phòng, không cho ai bén mảng đến gần. Trước kia, lúc Quý phi còn sống, bà còn có thể khuyên nhủ được Lục Tinh Vọng vài câu. Giờ đây, Quý phi đã qua đời, Lục Tinh Vọng càng trở nên khép kín, chỉ một mình gặm nhấm nỗi đau.

……

Căn phòng chìm trong bóng tối u ám.

Đèn tắt ngóm. Chàng trai trẻ trong bộ cẩm bào đen ngồi bên cạnh bàn, dưới đất vương vãi thuốc men. Vết máu còn động lại nơi khóe môi đã bị lau đi vội vã, dường như cậu chẳng mảy may bận tâm đến độc tố trong người. Cả ngày dài di chuyển mệt mỏi, cộng thêm việc quỳ gối suốt buổi chiều, cậu ngả người ra sau ghế, khép hờ đôi mắt nghỉ ngơi. Làn da trắng bệch ẩn hiện sắc đỏ bệnh tật, dấu hiệu của cơn sốt sắp kéo đến.

"Ting!"

Âm thanh thông báo vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh.