Hoàng hậu đứng gần nhất, nghe rõ mồn một. Bà ta vốn đã ghim hận Lục Tinh Vọng trong lòng, giờ đây nắm được cơ hội tốt như vậy, trong lòng không khỏi hả hê, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ lo lắng: "Thần quan đại nhân, Tinh Vọng nhà chúng ta trước đây không lâu gặp phải biến cố, sau khi dùng Tẩy Tủy Đan thì thần lực hoàn toàn biến mất, nếu không thể dùng Thanh Tịnh Châu thì còn cách nào khác không?"
Vị tư tế thu hồi viên ngọc: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, Thanh Tịnh Châu là bảo vật tinh khiết nhất thế gian, có thể hấp thụ năng lượng xấu tốt nhất."
Nhị hoàng tử Lục Tĩnh Từ bản tính ngây thơ, thốt lên: "Vậy Tam đệ làm sao bái thần?"
"Chuyện này..." Vị tư tế cũng rất khó xử: "Nếu không thanh tẩy được năng lượng xung quanh thì e là sẽ bất kính với thần minh."
Mọi người nghe xong, sắc mặt mỗi người một vẻ, nhưng đều đồng loạt nhìn về phía Hoàng đế.
Hoàng đế đứng trước cửa Thánh điện, mọi người nhìn ông, còn ông lại yên lặng nhìn Lục Tinh Vọng. Là một vị đế vương khó đoán, nhìn đứa con trai mà mình từng tự hào nhất giờ đây gần như trở thành phế nhân, ánh mắt ông sâu thẳm, khó hiểu, cũng không lập tức lên tiếng.
Hoàng hậu nhẹ giọng lên tiếng: "Bệ hạ, giờ lành bái thần sắp đến rồi."
Hoàng đế không nhìn bà ta, ánh mắt vẫn nhìn đứa con trai trước mặt.
Lục Tinh Vọng đứng trước vị tư tế, gió núi nhẹ nhàng lướt qua tà áo thiếu niên, lay động mái tóc đen nhánh. Chưa đầy một tháng trôi qua kể từ sau biến cố ấy, Lục Tinh Vọng gầy hẳn đi. Mẫu thân đột ngột qua đời, thần lực của anh cũng theo đó mà biến mất chỉ trong một đêm. Người hầu cận hồi báo, cung điện của Tam điện hạ lúc nào cũng yên ắng lạ thường. Các thần quan đều khẳng định, trúng độc sẽ gây ra những cơn đau đớn đến tột cùng, người thường khó thể chịu đựng nổi, thậm chí còn đề nghị cho anh dùng thuốc giảm đau, thuốc tê liệt. Thế nhưng, từ trước đến nay, điện chữa trị chưa từng nhận được bất kỳ lời thỉnh cầu nào từ phía Tam điện hạ.
Thái tử có chút tiếc nuối lên tiếng: "Tam đệ khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, không ngờ lại..."
Gió núi thổi mạnh, thiếu niên đứng im lặng lẽ, từ nãy đến giờ chưa từng thốt ra một lời nào. Anh bình thản đón nhận ánh mắt dò xét, hả hê của mọi người, chỉ có điều, trong khoảnh khắc, ánh mắt đen láy, tĩnh lặng ấy lại có nét phảng phất giống Hoàng đế đến lạ thường.
...Tiếp đó
Như nhận thấy ánh mắt của Hoàng đế, Lục Tinh Vọng tiến lên một bước, đứng thẳng trước Thánh điện, rồi quỳ gối xuống một cách dứt khoát, không một chút do dự.
Hoàng đế khẽ động mày.
Lục Tinh Vọng trầm giọng: "Người chưa thanh tẩy năng lượng không được phép vào Thánh điện quấy rầy thần linh. Con sẽ thành tâm cầu nguyện ở bên ngoài, để tỏ lòng thành kính. Phụ hoàng và các ca ca hãy mau vào trong, đừng để lỡ giờ lành."
Lời nói ra đâu ra đấy, không chút sơ hở, khiến người ta phải thán phục.
Sắc mặt Thái tử hơi biến đổi, đá mắt Hoàng đế thoáng lóe lên một tia tán thưởng. Ông trầm giọng gật đầu: "Cũng được."
Hoàng hậu là người hiểu rõ Hoàng đế nhất, thấy vậy, trong lòng bà lại dấy lên một ngọn lửa giận. Lục Tinh Vọng quả nhiên là do con hồ ly tinh Lan quý phi kia dạy dỗ mà! Ngay cả khi mất đi thần lực, nó vẫn có thể lấn át bọn họ. May mà nó cũng chỉ sống được thêm vài năm nữa thôi, nếu không, nó chính là tảng đá ngáng đường lớn nhất trên con đường lên ngôi của Lục Uy!