Xin Lỗi, Em Không Dám Nữa

Chương 5

Đã một tuần kể từ khi ông bà Phương về nước , mỗi ngày cả hai đều bận rộn công việc ở công ty , chưa có thời gian đi thăm Phương Vinh

“ anh à , khi nào thì chúng ta đón Vinh Vinh về , nó cũng không thể ở chung với tiểu Dạ mãi được “

Bà Phương mang tách cà phê đi vào thư phòng , tiện tay xoa bóp vai cho chồng

“ cứ để con bé ở đó thêm thời gian nữa , chúng ta mới về nước , công việc bề bộn sợ sẽ không có thời gian quan tâm nó , hiện tại đang là nghĩ hè cứ để nó thoải mái chút đi “

Ông Phương cũng rất áy náy với đứa con gái này nhưng công việc không thể bỏ

Cùng lúc đó ở tòa biệt thự , trong thư phòng Cố Dạ đang ngồi làm việc mà phía dưới Phương Vinh bị ép quỳ trên mặt đất mặt chôn vào giữa hai chân hắn để khẩu giao

“ ẹo...khụ khụ “

Phương Vinh chịu hết nổi , nhả côn ŧᏂịŧ trong miệng ra quay đầu sang một bên nôn ẹo , nước mắt thấm ướt cả gương mặt , từng ngụm từng ngụm hít lấy không khí

“ ai cho em dừng lại ,tiếp tục “

Thoải mái chưa được vài phút , cổ họng lại bị bắt lấy , Cố Dạ đút côn ŧᏂịŧ vào miệng cô , tay trên đỉnh đầu lập tức ấn đầu cô lên xuống , Phương Vinh khổ sở bắt lấy đùi hắn , đôi mắt khóc đến sưng đỏ , thấm ướt lông mi , những ngày như vậy khi nào mới kết thúc đây

Sáng hôm sau , khi đang cùng hắn dùng bữa thì tiếng điện thoại bàn vang lên , Chu tẩu đi ra bắt máy

“ cậu chủ là mẹ của tiểu thư gọi tới “

Tay đang gắp thức ăn của Phương Vinh dừng lại , đôi mắt rụt rè nhìn Cố Dạ đang ngồi bên cạnh ,chờ mệnh lệnh của hắn

“ nói tiểu thư đang bận , hỏi dì xem có chuyện gì không “

Cố Dạ vẫn nhàn nhã ăn uống , không hề có ý định cho cô nói chuyện với mẹ mình

Phương Vinh cúi đầu ăn muỗng cháo , mái tóc rũ xuống che đi sự thất vọng trong ánh mắt

“ mẹ của tiểu thư bảo cuối tuần này công ty tổ chức tiệc , bà ấy muốn mang tiểu thư cùng đi dự tiệc “

Chu tẩu nói xong thì đi xuống bếp , trong phòng ăn chỉ còn lại hai người cô và hắn

“ keng...”

Cố Dạ đột nhiên bỏ thìa trong tay xuống , tiếng kim loại va chạm vang lên làm lòng Phương Vinh cũng run lên tay nắm chặt lấy muỗng cháo, bầu không khí nhất thời bị đông lạnh

“Em...”

“ em muốn đi không bảo bối “

Phương Vinh sợ hãi tính mở miệng thì hắn đã hỏi trước một tiếng

Phương Vinh mở to mắt bất ngờ , hắn vậy mà hỏi cô có muốn đi không , hắn cho cô ra ngoài sao

“ em có thể sao “

Thật lâu Phương Vinh mới thốt ra được , chỉ mới 14 tuổi nên cô vẫn hồn nhiên dùng ánh mắt mong đợi nhìn hắn

“ được chứ , cuối tuần này anh sẽ đi cùng với em “

Cố Dạ khẽ mỉm cười đưa tay vuốt ve đầu cô , thật là bảo bối ngây thơ , không biết đến lúc đó cô sẽ có phản ứng gì nhỉ

Khi nghe hắn đi cùng cô lập tức mất đi một nửa vui vẻ nhưng được ra ngoài gặp mẹ đã là xa vời rồi Phương Vinh không mong gì hơn

Ăn sáng xong hắn đến công ty , gọi thư ký vào dặn dò

“ hẹn với nhà thiết kế Vitor , nói anh ta tôi muốn anh ta thiết kế hai thứ , một là cặp nhẫn đính hôn , hai là..... “

Không biết hắn nói gì mà nụ cười trên mặt ngày càng sâu , thậm chí có chút biếи ŧɦái

Tối đó , chắc do tâm trạng vui vẻ nên dù bị ép liếʍ côn ŧᏂịŧ hay bị hắn hôn khắp người cô cũng không khóc nhiều như những lần trước, khi xưa dù cô không dám phản kháng nhưng đêm nào cũng khóc thút thít , miệng thì không ngừng cầu xin