Xin Lỗi, Em Không Dám Nữa

Chương 6: vị hôn thê

Trong phòng ngủ, Phương Vinh 11 tuổi bị Cố Dạ ép ngồi trên đùi làm bài tập, cô mặc dù khó chịu nhưng lại không dám phản kháng, cặm cụi làm từng phép toán Đột nhiên sau lưng xong tới một luồng khí lạnh, khiến cô rùng mình quay đầu nhìn

" Dạ ca ca, anh làm gì vậy "

Bàn tay Cố Dạ không biết khi nào đã kéo khóa váy ở trên tấm lưng nhỏ bé của trơn mớn

Phương Vinh quả thật đã bị dọa sợ không nhẹ, quả nhiên khi ba mẹ cô rời đi hắn bắt đầu càn rỡ hơn trước

" đừng mà ca ca, Vinh Vinh lạnh "

Phương Vinh uốn éo thân mình, muốn tránh khỏi bàn tay hắn

" Vinh nhi, anh không phải là ca ca của em, sau này không cho phép gọi anh là ca ca nữa "

Cố Dạ một tây bắt lấy Phương Vinh tay còn lại quá đáng hơn vòng ra trước sờ vào phần ngực bằng phẳng chưa phát triển của cô

" ca ca đừng mà "

Phương Vinh căn bản không nghe thấy, lực chú ý của cô đang nằm trên bàn tay ở ngực mình

" anh đã bảo anh không phải ca ca của em, chúng ta không có huyết thống, từ nay về sau gọi anh là Dạ hiểu chưa "

Cố Dạ bất ngờ rống lên một tiếng, bàn tay trên da thịt cô vừa ngắc vừa nhéo , khiến nó ửng hồng

" hu... Hu Dạ Dạ đừng ngắc nữa Vinh Vinh đau quá "

Phương Vinh khóc toáng lên, bừng tỉnh khỏi ác mộng, dạo gần đây cô thường xuyên nhớ về quá khứ, mỗi khi nhớ dẫn cái cô cảm nhận được chỉ có nhục nhã, khó thở cùng sợ hãi

"tiểu thư cô sao thế, vẫn khỏe chứ "

Chu Tẩu ở bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của cô nên chạy lên gõ cửa

" con không sao ạ, chỉ gặp ác mộng thôi "

Phương Vinh lau nước mắt nhìn đồng hồ rồi bước xuống giường. Tối nay cô được đi dự tiệc cùng Cố Dạ nên phải dậy chuẩn bị trước ,7h hắn sẽ cho xe đến đón cô

Phương Vinh kiềm chế vui mừng, chỉ cần còn gặp cha mẹ là cô còn cơ hội

Do còn nhỏ nên Phương Vinh ăn diện rất đơn giản, một chiếc cầm trắng công chúa, giày thủy tinh 3 phân, mái tóc xoăn cài thêm một cái nơ màu đỏ sau đầu, vừa phù hợp với lứa tuổi vừa đơn giản sang trọng

7h30 tối Phương Vinh đến trước cửa tòa nhà nơi diễn ra buổi lễ, Cố Dạ đã chờ sẵn ở cửa, hắn ta tiến tới dắt tay cô ra khỏi ra, lịch lãm như một quý ông khom người hôn vào mu bàn tay cô ,phóng viên lập tức cầm máy ảnh lên lưu lại khoảnh khắc này

Phương Vinh vô cùng bối rối nhưng không muốn làm hắn mất mặt nên để yên cho hắn hôn

Vào đến bên trong cô nhìn thấy ba mẹ mình, họ được mọi người vây quanh, nói chuyện không ngừng, người này vừa đi lập tức có người khác tiến tới bắt chuyện, kể cả việc cô đến họ cũng không nhận ra

Phương Vinh lòng trầm xuống, cô đột nhiên nhận ra một điều, những gì ba mẹ cô có hôm nay đều là họ cố gắng đạt được, nếu hiện tại Phương Thị không phát triển ra nước ngoài sợ là những người kia thậm chí không thèm đến buổi tiệc này

"ngoan qua bên đó ngồi ,chờ anh "

Phương Vinh ỉu xìu ngồi trên sofa, nhìn ba mẹ vui vẻ như vậy cô vẫn không nỡ nói ra

Ngồi được một lúc thì cha mẹ cô lên phát biểu, đồng thời họ giới thiệu cô trước mọi người , cô bé gần 14t nhưng đã lộ ra đường nét xinh đẹp khiến những nhà có con trai khác lục đυ.c muốn kết thân

Cố Dạ ngồi ở bên dưới mình cô gái phía trên khẽ lướt qua những người ngồi phía dưới trong lạnh cười lạnh, người con gái Cố Dạ thích không đến lượt người khác dòm ngó, cả đời này cô ấy chỉ có thể là của hắn

Lúc MC thông báo buổi tiệc bắt đầu, mọi người chuẩn bị đứng dậy đi dự tiệc thì đột nhiên Cố Dạ đi lên cầm lấy micro hướng về phía Phương Vinh Đi tới

Trước ánh mắt của mọi người, trong lòng Phương Vinh dâng lên cảm giác bất an , cô muốn chạy trốn nhưng hai chân không nhúc nhích được

" tôi có chuyện vui muốn thông báo đến tất cả mọi người, Phương Vinh sau này chính là vị hôn thê của tôi, chúng tôi đã nói với nhau là đợi đến khi cô ấy 18t chúng tôi sẽ kết hôn, mong mọi người chúc phúc "

Cố Dạ nắm lấy tay của Phương Vinh nâng lên hướng về phía đám đông, chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cô cùng với chiếc trên ngón tay hắn rõ ràng là một cặp .Cứ như vậy thân phận của cô đã được thừa nhận

Tại Sao, tại Sao có thể rõ ràng người trang điểm cho cô bảo đây chỉ là một món trang sức thôi mà, sao có thể chứ

Phương Vinh hai mắt hoang mang nhìn người đàn ông tự xưng là vị hôn phu đối diện, đến khi nhìn thấy ý cười và ánh mắt thâm thúy của Cố Dạ, cô liền hiểu tất cả, đây là một cái bẫy, hắn lừa cô nhảy vào. Bàn tay của Phương Vinh run rẩy lạnh ngắt bị Cố Dạ bóp chặt đến nổi từng khớp xương cũng cảm thấy đau đớn nhưng lại không đau như lòng cô bây giờ