Xin Lỗi, Em Không Dám Nữa

Chương 4: tuyệt vọng

Sau khi ăn sáng xong, Phương Vinh đi vào phòng vẽ tranh. Cô có sở thích vẽ tranh, và ước mơ của cô sau này là trở thành họa sĩ. Tuy nhiên, mỗi bức tranh cô vẽ đều phải vì hắn và đều bị hắn cất đi.

Phương Vinh cầm bút lên, chậm rãi phác họa từng nét.

Cô như đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nơi mà cô được tự do bay lượn, đi những nơi mình thích và làm những gì mình muốn mà không cần phải xin phép ai cả.

Khi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô phát hiện mình đã vẽ một cánh đồng hoa với bóng dáng cô gái tự do vui chơi trong đó.

Phương Vinh hoảng sợ theo bản năng quay đầu nhìn về phía camera ở phía sau.

Cô tự hỏi phải làm sao bây giờ, vì hắn không thích cô vẽ những thứ này và sẽ trừng phạt cô. Hai tay Phương Vinh lập tức giật bức tranh xuống, xé nát nó trong sự hoảng loạn. Nước mắt rơi xuống từng giọt.

Cô đem mảnh vụn bỏ vào sọt rác, ánh mắt sợ hãi liếc nhìn camera. Nó giống như đã nhìn thấy tất cả. Phương Vinh không thể ngừng lại nước mắt, tay run run cầm bút lên phác thảo lại bức vẽ mới.

Chỉ trong chốc lát, bức tranh Cố Dạ đang ngồi làm việc đã hoàn thành nhưng cô vẫn không thấy yên tâm.

Ăn xong bữa trưa, Phương Vinh ngồi trên sofa xem tin tức. Bản tin đưa tin về công ty Phương Thị. Trên màn hình, cha mẹ Phương Vinh đang trả lời phỏng vấn. Họ rất vui vẻ và bận rộn. Cô không biết khi nào họ mới đưa cô về nhà, khi nào cô mới thoát khỏi Cố Dạ.

"Tiểu thư nên đi ngủ trưa thôi."

Tiếng Chu tẩu vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô. Phương Vinh đáp một tiếng rồi lên phòng.

Phương Vinh lại mơ. Cô mơ thấy cảnh một tuần trước khi ba mẹ Phương về nước. Khi đó, cô tình cờ nghe lén được cuộc điện thoại của Cố Dạ, và một tia hi vọng dâng lên trong đầu. Cả đêm đó, cô vui đến không ngủ được. Đêm tối, Phương Vinh nằm trên giường, cả cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị hai tay Cố Dạ giam cầm trong ngực. Cô không dám nhúc nhích, để mặc hắn ôm, trong đầu không ngừng đếm từng ngày.

Cố Dạ lập tức nhận thấy sự khác biệt của Phương Vinh. Hắn đã kiểm tra lại camera ngày hôm đó và phát hiện ra nguyên nhân.

Phương Vinh vẫn nhớ rõ ngày hôm đó. Sau khi ăn cơm xong, hắn không như thường lệ ôm cô lên giường, cởϊ qυầи áo và hôn hít lên cơ thể của cô. Thay vào đó, cả hai ôm nhau ngồi trên sofa xem phim trong phòng khách không có một bóng người. Cửa chính và cửa sổ đóng chặt, ngay cả Chu tẩu và người làm cũng không thấy bóng dáng.

Đột nhiên, hắn cắn mạnh vào cổ Phương Vinh, hơi thở phả vào tai cô. "Anh sẽ cho em xem phim này, bé con phải ngoan ngoãn xem hết biết không?"

Khi đó, cô đã linh cảm có chuyện không ổn. Quả nhiên, khi đoạn phim được chiếu lên, cô nhận ra hai nhân vật chính trong video là Phương Vinh và Cố Dạ.

Nhìn hình ảnh bản thân bị đè trên giường, người đàn ông gặm cắn và hôn liếʍ khắp cơ thể mình, hai bầu ngực chưa phát triển cùng với hoa huyệt hồng hào đều hiện rõ mồn một. Tiếng khóc thút thít truyền vào tai Phương Vinh. Cô thét lên một tiếng muốn bật dậy nhưng cả cơ thể bị Cố Dạ giữ chặt lấy. Hai tay hắn giữ chặt đầu Phương Vinh ép cô xem hết đoạn phim đó.

Sau hơn 30 phút, hắn tắt video và nhìn cô gái mặt mũi tím tái, nước mắt chảy không ngừng. Hắn thả cô xuống sofa, từ trong túi lấy ra một xấp ảnh đập vào mặt cô.

"Ngoan ngoãn thu lại những suy nghĩ trong đầu em. Nếu không muốn anh tức giận mà tung ảnh ra ngoài, em nên biết tại sao đến giờ anh vẫn chưa làm bước cuối cùng với em. Anh thương em vì em còn nhỏ nhưng anh cũng không ngại đoạt lấy nếu em muốn rời khỏi anh. Hôm nay ngoan ngoãn ở chỗ này mà phục vụ cho anh thật tốt. Năm phút nữa anh xuống, nếu còn thấy em chưa xong, anh không ngại giúp em một tay."

Trước khi đi, hắn cúi xuống, bàn tay vỗ nhẹ hai cái lên mặt cô.

Phương Vinh thẫn thờ nhìn những bức ảnh khỏa thân của mình trên sàn nhà. Cô không tin hắn làm đến bước này. Nước mắt như trân châu đứt đoạn từng hạt từng hạt rơi xuống, lòng như vỡ vụn thành từng mảnh, niềm tin cô vừa mới tích góp được một chút đã tan thành mây khói.

Sau khi hắn đi, Phương Vinh bụm mặt, tuyệt vọng khóc rống lên. Trong đêm tối tĩnh lặng, tiếng khóc của cô vang khắp phòng khách như con thú nhỏ bị vứt bỏ không nơi nương tựa. Đến khi nghe được tiếng mở cửa ở trên lầu, cô mới đưa tay cởi chiếc váy trắng trên người mình.

Sau hôm đó, cô ngã bệnh một tuần. Đến ngày ông bà Phương về, cô mới khỏe lên được một chút. Dù vậy, niềm khao khát đó vẫn mãi không bị dập tắt. Nó chỉ đang nguội đi, đợi cơ hội mà bùng lên trở lại.