Dương Trì đâu dám tin tưởng anh ta. Nhất định phía sau chuyện này chính là một hồi tra tấn chính mình đây. Quả nhiên đúng như cậu dự liệu, căn bản thì Dương Mặc không có khả năng sẽ buông tha cho cậu một cách nhẹ nhàng như vậy.
Cơ thể bị uống cong lại “?” Hình dạng, giống như cách mà lúc trước Dương Hiểu gập cơ thể cậu lại để cậu tự khẩu giao cho chính mình, mà lúc này góc độ mà bọn họ gập cơ thể cậu lại càng kinh khủng hơn lúc trước. Bọn họ ép sát môi của cậu vào bên trong cái mớ thịt lol bị kim châm xuyên qua kia, hầu như muốn gập cậu thành một góc ba trăm sáu mươi độ luôn rồi.
Dương Mặc cười nói: “Không được dùng tay, tự mình dùng đầu lưỡi mà cuốn lấy nó kéo ra đi. Rút được nhiêu cây thì chính là nhiêu cây còn nếu không rút ra được thì cứ để nó cắm mãi ở bên trong luôn đi, cắm đến tật khi cái lol da^ʍ này của mày bị phá hư thì thôi.”
Dương Trì theo bản năng nhìn về phía Dương Hiểu nhưng mà Dương Hiểu lại không thèm nhìn cậu. Cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào cái nơi bị kim châm thành còn nhím ở dưới hạ thân cậu, ánh sáng trong đáy mắt cũng có chút lập lòe.
Bọn họ đều mang theo bộ dáng nóng lòng muốn xem thử, căn bản là không cho cậu cơ hội lựa chọn.
Hai chân bị gấp lại đè ở trên đỉnh đầu, đầu lưỡi phải cực kỳ vất vả mới có thể cuốn lấy một cây kim châm, rồi lại cực kỳ vất vả mới có thể dùng răng cắn lấy nó, thời điểm kéo nó ra bên ngoài lại không có cách nào dùng sức được, bởi vì quá đau, bản thân căn bản không có cách nào tự mình làm loại chuyện như thế với cơ thể mình. Hàm răng bởi vì quá đau đớn nên hầu như không thể ngậm nổi cây kim châm kia. Vậy mà ba người đang đứng vây xem ở bên ngoài kia hiển nhiên lại không có ý định buông tha cho cậu mà ngược lại bọn họ càng ép mông của cậu vào sát hơn, hầu như muốn đem mớ châm kia chọc hết vào bên trọng miệng của cậu.
Cậu không còn cách nào khác mà chỉ có thể cắn chặt răng liều mạng nhẫn nại, đem hết toàn lực ngậm lấy từng cai rồi lại từng cây, chậm rãi rút ra khỏi mép lol cậu.
Dương Trì đau đến mức toàn thân phát run nhưng mà mặc kệ cậu đau đến mức nào thì đến cuối cùng cũng phải tự mình rút hết mười cây kim kia ra. Cái lỗ lol dâʍ đãиɠ bị mở rộng đến cực hạn kia vừa được giải phóng đã nhịn không nổi mà phun ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, mà mớ dâʍ ŧᏂủy̠ này đều phun hết lên trên mặt của câu, sau đó là một cái động đen thui dần mở rộng ra trước mặt cậu tựa như một đóa hoa nở rộ vậy.
Dương Trì ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cái cửa động tối om kia. Cậu không thể tin được hạ thể của mình lại bị bọn họ mở rộng ra đến mức này. Cậu có thể nhìn thấy rõ ràng cái miệng tử ©υиɠ ở bên trong nơi sâu nhất của cái động đen ngòm kia, nhìn thấy cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn đang sưng đỏ vênh cao lên đang bị một cây kim đâm xuyên qua liền cảm thấy sợ hãi mà run rẩy.
Dương Trì cố gắng nhịn lại nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được. Cậu nhìn thân thể của chính mình bị bọn họ chà đạp đến mức thối nát dơ bẩn bất kham như vậy mà thấp giọng khóc nỉ non.
Tiếng khóc kia quá mức bi thương, quá mức thống khổ, vẫn luôn đè nén l*иg ngực của Dương Mục khiến anh ta hơi hơi nhíu mày, tỏ vẻ như bản thân có chút phiền lòng mà khẽ quát: “Không được khóc! Khóc thì có gì tốt cơ chứ!”
Bi thương dày đặc trong lòng Dương Trì vượt xa so với cảm giác sợ hãi ba người trước mặt này. Cậu nhịn không được mà càng khóc lớn hơn. Cậu vô lực nâng cánh tay của mình ra cố gắng che lại hai mắt của mình nghẹn ngào nức nở lẩm bẩm: “Vì cái gì mà các người…. vì cái gì mà các người muốn biến em thành cái bộ dạng này, các người là anh em của em, trước đây các người yêu em như vậy, các người thương em như vậy, hu hu anh lớn, Hiểu Hiểu, hu hu hu….”
Nhất thời trong ánh mắt của Dương Mục lóe lên, cái tay đang đè ép cánh mông của cậu cũng hơi buông lỏng ra, tựa như anh đang do dự có lên buông tay ra luôn hay không. Có điều đột nhiên Dương Mặc đi tới, dùng gương mặt không có chút biểu tình nào mà nhìn hai người, trong ánh mắt kia là sự lãnh khốc đến cực điểm, anh ta thay Dương Mục đè chặt hai cánh mông của Dương Trì lại, hung hăn đè ép xuống, đem cái miệng lol kia gắt gao đè ép lên trên cái miệng đang khóc thút thít của Dương Trì.
“Liếʍ sạch sẽ nó cho tao!” Dương Mặc lạnh lùng cất tiếng, hai tay lại tăng thêm chút sức, hầu như muốn ép luôn cái mũi của Dương Trì vào bên trong cái lỗ lol kia. “Mày có tư cách gì mà giả vờ đáng thương với bọn tao? Một con gái điếm do con cɧó ©áϊ đê tiện kia sinh ra thì làm gì có tư cách để trở thành anh em ruột thịt của tụi tao?” anh ta vừa nói vừa đảo cặp mắt lạnh băng của mình về phía hai người ở đối diện: “Các người lại mềm lòng sao? Điên rồi à? Các người đã quên mất là ai suýt nữa thì hại chết ba của chúng ta hay sao? Các người đã quên là ai đã hại ba chúng ta phải nằm ở nơi đó, ngay cả động cũng không thể động sao? Các người lại thương sót cho một đứa đê tiện như vậy? Vậy thì còn ai tới thương sót cho ba của chúng ta đây!”
?