Tội Môn

Chương 26: Chơi 4p.

Đột nhiên hai tay cậu bị nâng lên khiến nó giơ cao lên trên, Dương Trì mơ mơ màng màng nhìn thấy một bóng người có chút không rõ ràng. Hẳn người đến là Dương Mục đi, anh ta đứng ở trên đỉnh đầu cậu, căn dươиɠ ѵậŧ có chút rũ xuống bắt buộc cậu phải dùng tay cầm lấy nó, loát động cho anh ta. Mà tóc cậu lại bị Dương Hiểu nắm lấy kéo về phía trước một góc chín mươi độ dựng thẳng đầu cậu lên, thuận tiện để cậu ta có thể dễ dàng thao vυ' rồi thọc xuyên vào miệng cậu luôn. Còn phần hạ thể của cậu lại bị Dương Mặc nâng lên cao vác lên trên vai, để cậu ta có thể dễ dàng đâm chọc c̠úc̠ Ꮒσα cậu, toàn bộ nửa người dưới của cậu bị lôi dựng đứng lên, toàn bộ thân thể đều bị chiếm cứ, lấp đầy, chỉ còn mỗi cái lol dâʍ đãиɠ đang bị mấy sấp bài thi lấp đầy rồi bị kim châm phong kín lại là yên ổn. Lúc này có thể nói nơi đau nhất lại trở thành địa phương an tĩnh nhất dùng để cảng gió cảng bảo.

Cậu cũng không biết bản thân bị thao lộng trong cái bộ dạng này bao lâu, mãi đến khi trên mặt bị Dương Mục bắn tinh lên, miệng cùng c̠úc̠ Ꮒσα đều cảm nhận một luồng nhiệt nóng bỏng thì lúc này cậu mới miễn cưỡng tìm về một tia thần trí, cánh tay vô thức duỗi ra kia cũng rũ xuống. Cậu dường như theo bản năng dưới sự ngược đãi của ba người mà run rẩy bắn về phía Dương Hiểu.

Dương Hiểu vừa mới buông đầṳ ѵú bị cấu véo đến tím tái của cậu ra, liền cảm thấy cánh tay của mình bị người nào đó nhẹ nhàng nắm lấy sau đó lại có một đôi mắt dường như đã không còn chút tiêu cự nào của người thiếu niên kia nhìn qua, trong cổ họng bị cọ sát đến cực hạn kia đang gian nan phát ra từng tiếng từng tiếng: “Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu cứu anh, thả, thả anh ra đi Hiểu Hiểu.”

Lúc này gương mặt đã lạnh như băng suốt một đêm của Dương Hiểu cũng đã có chút vặn vẹo có điều anh vẫn cắn chặt răng, gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay đang nắm lấy tay mình của anh trai.

Mà Dương Trì thì sau khi nói xong câu nói đó cũng gục xuống, hôn mê một lần nữa. bỗng nhiên đồng tử của Dương Hiểu co rúm lại một chút, cậu trầm mặt suốt một hồi lâu mới kiên định nói: “Được rồi, đi thôi, còn làm nữa thì nó cũng chết khô luôn mất.”

Dương Mặc lại bỗng nhiên bật cười, anh ta duỗi tay bắt lấy cằm của Dương Hiểu mà vuốt ve một chút nói một cách đầy ôn nhu: “Làm sao vậy? Tứ đệ lại cảm thấy không đành lòng sao?”

Dương Hiểu nghiêng đầu qua một bên cau mày không lên tiếng.

Thật ra Dương Mục có thể hiểu được tâm tư của cậu ra, anh ngồi nữa quỳ trên đầu Dương Trì đỡ lấy dương cụ của mình thọc thẳng vào bên trong miệng cậu vừa trừu cắm vừa nói: “Hiểu Hiểu cũng có thể được coi là đứa nhóc mà tên đê tiện này nuôi lớn, lúc còn nhỏ tình cảm hai người bọn họ rất tốt, không phải ngươi không biết chuyện này.”

Dương Trì đã hoàn toàn hôn mê, yết hầu cũng đã sớm bị trừu cắm ở bên trong, mãi cho đến khi Dương Mục đã bắn tinh ra rồi mà cậu vẫn không tỉnh. Đám người này cảm thấy không còn thú vị nên cũng tính toán rút lui. Chỉ có mỗi Dương Mặc là vẫn còn chưa chơi đủ anh quay trái quay phải nhìn hai người anh em của mình nói: “Được rồi, nếu hai người đã không cảm thấy thú vị, vậy thì chúng ta đi thôi. Có điều trước khi đi mình vẫn nên thu dọn lại cho nó một chút chứ, cũng không thể để mớ kim kia cắm trong lol hắn cả đêm được đi, nếu không thì thật sự sẽ phế nó luôn đó.”

Dương Hiểu nhìn chằm chằm mớ thịt huyệt bị gim vào hơn mười cây kim kia duỗi tay sờ soạng một chút rồi mới chậm rãi gật đầu nói: “Ừm, cũng nên rút ra cho nó.”

Dương Mục thì cảm thấy không có vấn đề gì, tùy tiện nắm lấy một cây châm kéo qua kéo lại vài cái liền nhìn thấy mớ thịt huyệt kia vì đau đớn mà co rụt lại vài cái, lúc này cậu ta mới cười lạnh nói: “Thủ đoạn biếи ŧɦái bậc này, cũng mệt cho em nghĩ ra.”

Ngược lại Dương Mặc rất tự hào, nở một nụ cười đầy mê hoặc nói: “Cái này thì có tính là gì đâu. Em còn có thể nghĩ ra nhiều trò lợi hại hơn nữa kìa.”

?

Vừa nói hết lời anh ta đã quăng cho Dương Trì hai cái tát. Thấy đối phương không có bất kỳ phản ứng nào thì liền quăng thêm hai cái nữa, mãi cho đến khi một bên má của cậu sưng tấy lên thì Dương Trì tỉnh dậy từ trong trận hôn mê sâu kia. Cậu ngước lên nhìn thấy ba người đang đứng vây quanh trên đỉnh đầu của mình thì sợ tới mức lập tức thanh tỉnh trong nháy mắt, cơ thể lại bắt đầu run rẩy mà trừng lớn hai mắt.

Dương Mặc nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cậu nói: “Đừng sợ, hiện tại tao đang định rút kim ra giúp này nè. Mày nên cảm ơn tao mới đúng nha.”