Tội Môn

Chương 20: Cách chơi mới

Dương Trì ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của cậu ta, không kìm lòng được mà bước từng bước từng bước theo sau lưng cậu ta đến cửa biệt thự, duỗi cái cổ cao gầy của cậu dõi theo bước chân người kia đến tận khi không còn thấy bóng dáng người kia nữa mới buồn bực mà xoay người quay trở về.

Sau đó cậu vừa mới quay đầu đã thấy Dương Hiểu ôm cánh tay đứng ở trên bậc thang lầu hai dùng ánh mắt đầy âm u mà nhìn chằm chằm cậu, vẻ tươi cười trên mặt cậu ta đều đã biến mất hoàn toàn.

Dương Trì thấy vậy thì sợ tới mức run bắn lên, trái tim trong l*иg ngực cũng đập lên kịch liệt, thần kinh cậu cực kỳ khẩn trương cùng căng thẳng, cậu nói một cách đầy sợ hãi: “Anh… anh… bạn học của anh tới đưa cho anh bài thi tham khảo cho tháng sau, dùng để tham khảo.”

Dương Hiểu vẫn luôn không nói lời nào, chỉ là khóe miệng của cậu ta đột nhiên cong lên, biểu tình như cười như không ấy lại không một tiếng động nào mà khiến cho Dương Trì cảm thấy sợ hãi đến tột độ.

Nhưng mà còn chưa chờ Dương Hiểu nói gì thì tại một ngã rẽ trên lầu hai có một người ung dung đi tới dựa lên trên xà nhà cười vỗ tay nói: “Chậc chậc, thật là một hồi tình nồng ý mặn nha, tao xem đến mức cực kỳ cảm động luôn nè.”

Dương Trì nhìn thấy người tới là ai thì toàn thân đều theo bản năng mà run rẩy. Cậu theo bản năng ôm chặt lấy sấp bài thi hoảng loạn lui về phía sau một bước, ngay cả hô hấp cũng trở nên run rẩy sợ hãi mà cuối đầu xuống.

Dương Mặc ung dung thong thả đi tới bên cạnh Dương Hiểu vỗ vỗ bả vai của em tư cười nói: “Em nhìn xem, vậy mà lại xem xấp bài thi kia như bảo bối, sợ bị chúng ta đoạt mất kìa.”

Dương Trì nghe vậy thì càng thêm sợ hãi, muốn ôm chặt bài thi kia vào một chút nhưng lại càng không dám ôm chặt, chỉ có thể cương cứng lại chỗ không dám cử động.

Nhưng mà chuyện này cũng không phải là thứ mà cậu có thể quyết định được. Cuối cùng thì sấp bài thi ấy cũng bị bọn họ thô bạo rút ra mà bản thân cậu cũng bị đám người làm trong nhà bắt lấy lấy tay chân dưới ánh mắt nghiềm ngẫm của Dương Mặc lại một lần nữa bị bọn họ ném lên trên giường, tứ chi cũng bị bọn họ chặt chẽ trói lại.

Suốt cả quá trình Dương Hiểu đều không nói lấy một câu, chỉ dùng một đôi mắt băng lãnh sắc như lưỡi dao nhìn cậu, Dương Trì không dám nhìn vào trong đôi mắt của cậu ta càng không dám nhìn Dương Mặc. Cậu sợ đến mức toàn thân đều run rẩy, giọng cầu xin tha thứ cực kỳ yếu ớt: “Anh hai, thả, thả em ra được không? Em… Em thật sự chịu không nổi nữa. Cho em nghỉ ngơi… nghỉ ngơi một ngày thôi.”

Nhưng nếu như Dương Mặc có thể thương xót cậu thì đã không phải Dương Mặc.

Trong ba người anh em của cậu thì người mà âm ngoan nhất, lãnh khốc nhất, vô tình nhất, chính là anh hai của cậu.

Dương Mặc khẽ than mấy tiếng, làm bộ làm tịch mà thương xót cậu nói: “Chỉ mới nhìn một cái đã dọa nó tới cỡ nào rồi kia, đây là do cưng đã đoán được chúng ta đang muốn làm gì sao?”

Làm sao cậu có khả năng đoán được, thủ đoạn của người trước mắt cậu đây tựa như thủy triều ùn ùn không ngớt, nhiều vô số kể. Thủ đoạn của anh hai ngoài tàn nhẫn chỉ có càng tàn nhẫn hơn, mỗi một lần đều có thể đột phá đến giới hạn cực hạn của cậu khiến cậu không thể tưởng tượng nổi.

Quả nhiên, Dương Mặc lại lấy tới một cây kéo nhẹ nhàng cắt rách cái quần mà cậu khó khăn lắm mới có thể mặc vào, đã vậy anh ấy còn cố ý chỉ cắt ở vị trí ngay dưới hạ thể cậu, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng cắt rách ra. Sau khi cắt xong anh hai lại móc căn dương cụ đang mềm rũ xuống của cậu giơ cao nó lên để lộ ra hai cái lỗ da^ʍ đã sớm dính nhớp.

Như vậy vẫn chưa xong, Dương Mặc lại bắt đầu cắt rách áo của cậu mà vị trí anh ấy cắt ra đó lại ra xung quanh hai bầu vυ' của cậu để lộ ra hai khối thịt mềm căng mọng, đã vậy còn cố ý tách hai lưỡi kéo lạnh như băng ra dùng hai lưỡi kéo đó kẹp lấy hai đầu nhũ sưng tím đầy đau đớn của cậu rồi lại hơi dùng sức một chút ôn nhu cười nói: “Mày nói xem chỉ cần tao cắt một kéo này xuống thì hai viên tiểu anh đào này của mày liền bị cắt bay, vậy thì không biết mày có cảm thấy cực sướиɠ mà cao trào hay không đây?”

Dương Trì bị dọa đến choáng váng, nước mắt tuông rơi ào ào, cậu khóc lóc cầu xin: “Anh hai đừng mà, đừng làm em sợ”

Dương Mặc vươn một bàn tay ra bóp chặt lấy cặρ √υ' bị bỏ rơi ở bên kia nói: “Không cắt cũng đúng, cắt rơi nó rồi thì làm sao mà chơi được nữa, vậy thì hết vui đi.” Dương Mặc quay đầu lại nói với Dương Hiểu: “Hôm qua anh có nói với em là anh mới nghĩ ra một cách chơi mới, vừa đúng lúc hiện tại có thể thử xem. Nó vậy mà coi mấy sấp bài thi kia như bảo bối em không thấy sao? Em còn do dự gì nữa đâu?”