Dương Trì chưa từng nói cho bất kỳ ai biết chuyện cậu trộm để ý người bạn cùng bàn tên Lương Dục của mình.
Có lẽ là bởi vì Lương Dục rất đẹp, cũng có lẽ là bởi vì cậu ta thật sự là một người rất nhiệt huyết lại có lẽ là bởi vì vào một ngày mưa kia, người thiếu niên này đã nhường cho cậu cây dù của cậu ta còn bản thân mình thì đội mưa chạy đi, bộ dạng đội mưa nói với cậu rằng hẹn gặp lại đã khắc sâu vào trong tâm cậu.
Có lẽ có rất nhiều nguyên nhân nhưng mọi thứ đều không quan trọng, Dương Trì chỉ thầm trộm mà nhớ kỹ thôi. Cậu rất thích được nhìn thấy người này, nhìn cậu ấy cười cũng thích, không nói lời nào cũng thích hay thập chí là bộ dáng lãnh khốc mà nhét hai tay vào túi đầy phách lối kia đều thích. Cậu chính là ngắm nhìn cậu ấy như vậy, nhìn như thế nào cũng không đủ.
Nhưng cậu cũng chỉ có thể thầm trộm suy nghĩ đến nó một chút mà thôi. Cậu không dám mong cầu bất kỳ thứ gì mà căn bản cậu cũng không có khả năng mà mong cầu những thứ xa xỉ đó.
Dương Trì khẽ cười một cách ngây ngốc, trên mặt còn có chút hồng lên ấp a ấp úng nói: “Cậu cũng vừa mới vừa tan học sao?”
Lương Dục nhướng nhướng mày lên cười, hỏi ngược lại cậu: “Cũng? Trong nhà cậu cũng có người mới vừa tan học về à?”
Dương Trì lỡ miệng thốt ra xong thì nhanh chóng bổ sung: “Ừm tôi có một người em trai, hiện đang học cấp hai, cũng là học sinh của trường chúng ta.”
Lương Dục cười nói: “Úi, nếu biết sớm thì tui đã bảo em trai cậu mang về cho cậu luôn rồi, đỡ mất công tôi tự mình qua đây một chuyến.”
Dương Trì cảm thấy trong lòng cực kỳ ngọt ngào, ngượng ngùng hỏi: “Cậu mang cái gì tới cho tôi vậy?”
“Là bài thi mô phỏng đó. Thầy giáo đã nói rồi dạng đề thi sẽ ra vào tháng sau cũng không khác với những đề bên trong là bao đâu. Nó rất quan trọng đó cậu đều làm qua một lượt đi.” Lương Dục còn bá đạo mà lôi một sấp tài liệu ra nhét vào trong lòng ngực cậu nói: “Cả tuần nay đều không thấy cậu đi học, còn không đi học nữa thì sợ rằng cậu sẽ không theo kịp đâu.”
Dương Trì đỏ mặt ôm lấy bài thi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, tôi chắt là cũng sắp có thể đi học lại được rồi ấy. Ưm cậu chờ tôi một chút na.”
Lương Dục thấy vậy thì có chút đắc ý. Cậu đột nhiên nâng tay lên xoa nhẹ đầu cậu cười nói: “Tớ thấy cậu cũng không bị bệnh quá nặng, nếu đã khỏe lên rồi thì nhanh chóng quay lại trường học đi.”
Dương Trì bị cậu ta xoa đầu thì có chút sửng sốt, nhất thời ngay cả lỗ tai cũng đều đỏ lên, tựa như một chú thỏ vừa thẹn thùng lại vừa căng thẳng chỉ biết lắp bắp nói: “Ừ ừ ừ … tôi, tôi sẽ cố gắng!”
Lương Dục cảm thấy bộ dáng này của cậu có điểm đáng yêu bèn nhịn không được mà khẽ nhéo nhéo chóp mũi của cậu, chọc cho người ta khẽ run rẩy mới nở nụ cười khoát khoát tay nói tạm biệt.