Tội Môn

Chương 18: Vui vẻ

Dương Trì ngơ ngác đứng nhìn cậu ta, một chút cũng không dám động.

Dương Hiểu cười nói: “Sao vậy? Còn chưa được thao đủ hả? Không biết mặc quần áo?”

“Không…… Không phải!” Dương Trì không thể tin được, cậu cuống quít ngồi dậy lại không cẩn thận đem hai cây gậy đang cắm vào bên trong hai cái động thịt nuốt vào càng sâu hơn, bị nó cắm đến mức phải rêи ɾỉ ra tiếng.

Dương Hiểu duỗi tay vỗ vỗ cái bụng đang bị hai căn dương cụ giả kia gồ lên nói: “Cứ để nó cắm ở bên trong như vậy đi, để mày đỡ phải phun nước ở trước mặt bản học, làm người ta bị dọa sợ mà chạy mất.”

Dương Trì không dám nói nhiều, mà căn bản thì cậu cũng không có tâm tư để nói nhiều. Lúc này trong đầu của cậu chỉ nghĩ đến một chuyện chính là cậu được phép mặc quần áo, hay là nói cậu đang cực kỳ hưng phấn nghĩ đến chuyện cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người kia rồi.

Suốt một tuần nay cậu đều bị thao ở trên giường, mỗi thời mỗi khắc đều mở lớn hai chân khiến cho Dương Trì suýt nữa thì té, hơn nữa ngày sau mới có thể bò từ trên giường xuống. Cứ cách một lúc cậu lại quay đầu qua quan sát biểu tình của Dương Hiểu, lúc thấy người con trai kia chỉ ôm cánh tay gối trên đầu giường, thật sự không có ý định ngăn cản mình thì lúc này cậu mới cực kỳ cẩn thận mà mặc quần áo vào.

Mặc kệ lúc này bộ dạng cậu có như thế nào thì cậu cũng thật sự được phép mặc quần áo mà ra khỏi cửa.

Suốt cả một tuần bị trừng phạt không biết ngày lẫn đêm, xem ra …… Cuối cùng cũng có thể chịu được được rồi.

Dương Trì không dám biểu hiện ra sự vui vẻ của mình. Căn dương cụ giả được hai cái lỗ da^ʍ của cậu nuốt lấy lúc này đang ong ong mà khuấy động bên trong. Cậu gian nan mà bước vài bước về phía trước, rồi lại quay đầu lại nhìn vào mắt Dương Hiểu, thấy đối phương không nhúc nhích mới dùng hết can đảm của mình mà mở cửa phòng ra.

Cậu rất muốn được gặp người kia, trong lòng Dương Trì quá mức phấn khích cho nên dù liều mạng muốn che giấu nó thì khóe mắt vẫn khẽ cong lên, không thể ngăn cảng mà nhíu lại một cách vui vẻ.

Cậu thật sự muốn biểu hiện ra là mình đang rất bình tĩnh, nhưng mà chờ cho tới khi thật sự được gặp lại người kia thì cậu đã không thể kìm chế được nữa. Cậu không tự giác mà lộ ra một nụ cười thật tươi ngây ngốc mở miệng nói: “Sao, sao cậu lại tới đây vậy……”