Tội Môn

Chương 17: Bạn Cùng Bàn

Dương Hiểu lần lượt nhét từng ngón chân của mình vào bên trong mát xa trong chốc lát. Đang lúc chơi đến mức cực kỳ vui sướиɠ thì bỗng nhiên có người gõ cửa, người ở bên ngoài cung kính gọi một tiếng tiểu thiếu gia. Dương Hiểu có chút không kiên nhẫn mà trả lời: “Có chuyện gì?”

Là giọng nói của quản gia trong giọng nói còn có chút do dự: “Cái đó…… Có người gọi điện thoại tới.”

Dương Hiểu có chút ngơ ngác, cậu thu chận lại, chuyển nó đến cái c̠úc̠ Ꮒσα đang nuốt căn dương cụ chạy bằng điện ở bên dưới hạ thể của Dương Trì nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Tìm ai?”

Quản gia trả lời: “Là số gọi tới máy bàn đặt ở phòng khách, tìm…… Khụ khụ, tìm tam thiếu gia.”

Ngón chân Dương Hiểu đang thao lộng c̠úc̠ Ꮒσα cậu khẽ ngừng một chút, cậu ta lập tức nhíu mày hỏi lại: “Tìm ai?”

“…… Tam thiếu gia.”

Ngay cả Dương Trì nghe được những lời này cũng có chút sửng sốt cắn răng nhẫn nại cảm giác khó chịu trong c̠úc̠ Ꮒσα mà mờ mịt nhìn về phía cửa lớn.

Dương Hiểu bỗng nhiên đứng im, ánh sáng trong ánh mắt cũng chậm rãi tối sầm lại, anh hỏi: “Ai tìm nó?”

“Người đó nói là bạn cùng lớp của cậu ba, bảo là phải đưa mấy món đồ gì đó cho cậu.”

Vừa nói hết câu, Dương Hiểu liền cảm giác được c̠úc̠ Ꮒσα của Dương Trì hung hăng rụt lại một chút, ngay cả cơ thể cậu cũng có chút chấn động mà khẽ run.

Dương Hiểu chậm rãi nheo hai mắt lại quay đầu lại nhìn chằm chằm vào đồng tử hơi hơi phóng đại của Dương Trì. Bỗng nhiên cậu ta đứng lên nắm lấy cái cằm đang tràn đầy nước miếng của cậu chậm rãi hỏi: “Mày kích động làm cái quái gì?”

Dương Trì có chút cuống quít gục đầu xuống run rẩy nói: “Không, không có gì……”

Cánh tay Dương Hiểu bóp lấy cằm của cậu thật sự rất chắt tựa như nó muốn bóp cái cằm của cậu luôn vậy. Dương Trì vừa đau vừa sợ hãi mà run rẩy khẽ cất tiếng xin tha: “Thật sự không có gì mà, em, em buông ra, đau……”

Dương Hiểu không những không buông tay ra mà ngược lại còn đem đầu ngón tay vói vào trong miệng cậu, dùng phần bụng ngón tay vuốt ve cánh môi bị cắn nát của cậu nâng cao giọng nói với quản gia ở bên ngoài: “Ông gọi người bạn học của nó tới đi, để tôi xem thử người kia muốn đưa cho nó món đồ quái quỷ gì.”

Quản gia đã nhận mệnh rời đi, Dương Hiểu vẫn bóp lấy cằm của cậu nở nụ cười đầy u ám nói: “Xem cái phản ứng này của này nè, Rõ ràng chỉ là một người bạn học bình thường thôi à? Sao vậy? Là tình nhân ở bên ngoài của mày à?”

Dương Trì cuống quít lắc đầu, hoảng loạng mà nói: “Không, không phải, em đừng nóng giận, anh không có bất kỳ quan hệ gì với cậu ta cả một chút cũng không có, chỉ là…… chỉ là bạn học bình thường……”

Dương Hiểu cười lạnh nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát rồi bỗng nhiên buông tay ra, đã vậy còn tháo còng tay ra giúp cậu túm cả người cậu lên nói: “Đi, mặc quần áo vào, rồi ra ngoài kia tiếp đãi bạn học của mày đi.”