Tội Môn

Chương 16: Cực Hạn Thâm Hầu

Mặc dù đang trừu cấm yết hầu Dương trì nhưng cậu ta vẫn không thu được chút vui sướиɠ nào cho nên cậu ta lại dùng tay bắt lấy cặρ √υ' căng mọng của Dương trì, một bên nắm tóc tọc dùng sức trừu cắm, một bên thì quất đánh lên đầṳ ѵú sưng to của Dương Trì. Bởi vì đang phải quỳ xuống để cho Dương Trì khẩu giao cho mình cho nên cậu ta đánh được một lát thấy không được thuận tay cho nên dứt khoát ngồi luôn ở trên đầṳ ѵú căng mọng của cậu, vòng eo ở yên không thèm động nữa mà chỉ bắt lấy đầu cậu kéo ra đẩy vào để nó tự khẩu giao cho mình.

Cậu ta còn thường xuyên nâng mông lên rồi ngồi mạnh xuống hai bầu vυ' của Dương Trì, lần nào cũng ép cho Dương Trì phải nôn khan, ngược lại yết hầu lại mấp máy lên xuống lấy lòng cậu ta. Cậu ta cực kỳ thoải mái dễ chịu mà dùng đầu Dương Trì trừu cắm trong căn dương cụ của mình, xem cái đầu của cậu như một cái bao dương cụ mà đâm vào rút ra, lại phối hợp mà đánh lên cặp nhũ hoa căng mọng của Dương Trì chơi đến mức cực kỳ vui vẻ.

Cậu ta một bên trừu cắm một bên nói: “Lần sau nếu còn gọi tao là Hiểu Hiểu thì tao liền cắt luôn cái đầu này của mày xuống, đóng đinh nó ở trên tường làm một cái máy thủ da^ʍ cho tao đó nghe rõ chưa?” Cậu ta lại nâng mông lên rồi ngồi phịch xuống, Lực độ đập lên ngực Dương Trì đau đến mức hai tròng mắt cậu muốn trắng dã ra, khóe miệng chảy ra một vũng lớn nước miếng. Vậy mà Dương Hiểu lại không thèm để ý, vươn tay ra bóp chặt lấy hai cái quả nho đỏ đỏ trên đầu ngực Dương Trì, Xoay tròn một góc ba trăm sáu mươi độ rồi lại xoay về, vừa tra tấn cậu vừa nói: “Mày nhớ kỹ cho tao, tao không phải là em trai của mày, mày chỉ là một đứa tạp chủng, chỉ là một con súc sinh, một con cɧó ©áϊ để cho bọn tao tiêu khiển mà thôi. Có rõ chưa con điếm này?”

Dương Trì không còn sức lực để nói lên lời, cậu chỉ có thể chảy nước mắt khóc bất lực gật gật đầu.

Hai cánh tay bên trong còng tay không ngừng giãy giụa co rút lại, cảm giác thống khổ khi hít thở không thông khiến cậu không thể nhịn xuống được, đành phải liều mạng dùng đầu lưỡi liếʍ láp lấy lòng căn dương cụ đầy hung ác của Dương Hiểu, khát vọng cậu ta nhanh bắn ra, vậy thì cậu ta có thể buông tha cho mình trong chốc lát.

Yết hầu cùng bầu ngực cứ như vậy mà bị lăng ngược mãi cho đến khi câu sắp ngất đi thì dạ dày mới được ban thưởng cho rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙. Dương Trì vội vội vàng vàng nuốt hết toàn bộ vào, trên mặt đầy vẻ cấp bách tựa như việc được ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ là một việc cực kỳ hạnh phục vậy. Cậu ăn vui vẻ đến mức hai mắt đều sáng lên, cực kỳ hấp tấp mà nuốt xuống toàn bộ ngay cả một giọt cũng không để rơi ra.

Dương Hiểu thấy biểu hiện của cậu không tồi thì lúc này tâm tình cũng tốt hơn đôi chút. Cậu ta ngồi dậy rút căn dương cụ to lớn của mình ra, thưởng cho cậu tư cách có thể hít thở. Dương Trì thở dốc từng hơi từng hơi thật lớn, yết hầu đau đớn khô rát tựa như bị bỏng vậy. Có điều dù có đau đớn thì có thể làm gì cơ chứ? Cũng chỉ có thể liều mạng mà hít không khí vào. Dương Hiểu thấy bộ dạng vội vội vàng vàng hít lấy hít để của cậu mà cảm thấy cực kỳ buồn cười. Cậu ta nâng lên chân đạp đá hắn mặt, lại đem ngón chân chọc vào bên trong hai cánh mũi không ngừng co bóp của cậu, vừa chọc vừa nói: “Dùng miệng mà thở đi, còn cái lỗ mũi này để cho tao nhét vào một lát…… Cái mũi tiếp tục động đi. Đúng rồi, rất tối, hừ ừ, thật là một con kỹ nữ đê tiện, ngay cả lỗ mũi cũng có thể co rút đến mức này.”