Lúc Dương Hiểu nghe được hai chữ “Bài thi” thì hai mắt tối sầm lại. Cậu ta bỗng nhiên bước tới dùng toàn sức mà bóp chặt vặn kéo một bên vυ' của Dương Trì tựa như muốn vặn đứt nó ra khỏi người cậu luôn vậy. Dương Trì đau đến gào thét chói tai, có điều lúc này căn bản thì Dương Hiểu đã không thèm để ý đến cậu. Một bên vặn một bên kéo mãi cho đến khi một bên vυ' của cậu bị cậu ta véo đến bầm tím thì lúc này mới chịu ngừng tay. Sau khi dừng tay cậu ta vậy mà lại trở tay quăng cho cậu một cái tát.
Dương Mặc vẫn luôn cười tủm tỉm đứng bên cạnh thưởng thức một màn vừa rồi. Anh ta cực kỳ kiên nhẫn chờ cho đến tận khi cậu ta phát tiết xong rồi mới nói tiếp: “Cũng may là mấy ngày trước nó đã bị sảy thai nếu không bị em đánh đập cỡ này thì sợ là đứa nhỏ kia cũng bị em đánh rớt ra ngoài luôn quá.”
“Đứa nhỏ?” Cuối cùng Dương Hiểu lại cười lạnh một tiếng, lại nhấc chân lên đá mấy cú đá lên đầṳ ѵú đã chồng chất vết thương của cậu nói: “Chỉ là một con súc sinh như nó thì có cái gì tư cách gì để được phép hoài thai đứa con của nhà họ Dương chúng ta? Nên để cho nó bị chó cưỡi rồi sinh ra mấy con chó con thì mới thích hợp với nó!”
Dương Mặc cực kỳ tán đồng với cách nói này. Anh ta gật gật đầu nói: “Vậy qua vài ngày nữa để cho nó trải nghiệm một chút xem. Quả thật thì anh cũng muốn xem thử cái tên đĩ điếm này bị dươиɠ ѵậŧ của mấy con chó đực cắm vào sẽ như thế nào. Không biết lúc đó nó còn chảy nhiều nước như vậy hay không.”
Dương Trì bị Dương Hiểu chụp đánh đến mức thần trí không rõ, cậu mơ hồ nghe thấy cái gì mà chó thao linh tinh các thứ, lại càng run rẩy mãnh liệt hơn. Dương Mặc thì hoàn toàn không có chút tâm tình đồng tình với cậu. Anh ta cầm lấy sấp bài thi mà ban nãy Lương Dục đem tới cười híp mắt nói: “Tiểu Trì à, rất muốn thứ này sao?”
Dương Trì hoảng sợ mà trừng lớn hai mắt, nhìn thấy mấy sấp bài thì đang bị cuộn lại kia muốn gật đầu nhưng rồi lại sợ hãi, bất lực mà khóc òa lên. Có điều Dương Mặc cũng không ép buộc cậu phải nói ra. Anh ta chỉ cần nhìn vào ánh mắt kia cũng đủ hiểu vì thế liền nói tiếp: “Nếu như đã thích nó đến vậy, vậy thì tao liền đưa cho mày nè. Có điều mày nên cố gắng mà cất giữ nó nhen, lỡ đâu không cẩn thận khiến nó bị hỏng thì rất đáng tiếc lắm đó?”
Dương Trì không biết anh hai lại nghĩ ra cách chơi gì mới cho nên sợ đến mức muốn siêu thoát, có điều cậu vẫn lấy hết can đảm mà mình có nghẹn ngào nói: “Không muốn không muốn chơi nó đến hỏng. Em nghe lời mà. Em cầu xin anh đừng chơi hư nó.”
Lời này hiển nhiên khiến cho Dương Mặc cực kỳ vui sướиɠ, có điều nó lại chọc giận Dương Hiểu. Đột nhiên người ở phía sau nắm lấy hai chân cậu bẻ ra tức giận mắng: “Mẹ nó thật đúng là một con gái điếm dâʍ đãиɠ! Mày muốn sấp bài thi này chứ gì? Được! tao con mẹ nó liền giúp mày bao bọc nó thật tốt, đến nổi muốn lấy cũng lấy không ra!”
Dương Trì hoảng sợ, cậu có cảm giác cây dương cụ giả trong cơ thể cậu đã được rút ra, sau đó còn không chờ cậu kêu ra tiếng mà Dương Hiểu đã hung hăng thọc vào trong đó bốn ngón tay liền, đã vậy còn không cho cậu thời gian thở dốc đã bắt đầu liều mạng trừu cắm ở sâu bên trong. Dương Trì đau đến mức gào thét, vùng vẫy tứ chi, mở to hai mắt đầy sợ hãi mà hô to: “Không cần, đau! Hiểu Hiểu a a a! Không, không cần tiến vào a!”
Có điều cậu có gào thét xin tha như thế nào cũng vô dụng, ngay cả hai mảnh âm môi đang bao lấy hoa huyệt cũng bị Dương Mặc dùng hai tay kéo nó, dùng sức mạnh mẽ kéo ra hai bên tựa như một sợi dây thun giản cách để thuận tiện cho Dương Hiểu đâm vào càng sâu hơn. Dương Trì cảm thấy bức tường thịt trong huyệt mình sắp bị xé rách mất rồi. Cậu gào khóc chói tai nhưng cũng chỉ có thể tuyệt vọng mà cảm nhận ngón tay cuối cùng của Dương Hiểu đâm vào bên trong miệng huyệt của mình. Cái loại tốc độ kia vừa nhanh vừa tàn nhẫn, sau khi đâm vào toàn bộ cũng không cho cậu có thời gian để thích ứng mà đã nhanh chóng đẩy cái phần thô to nhất của bàn tay vào sâu hơn, miệng huyệt theo lực đâm cực kỳ thô bạo của Dương Hiểu mà nuốt chửng lấy toàn bộ bàn tay kia! Dương Trì trợn trắng mắt, cả người căng chặt tới cực hạn, hai tay trong không khí cực kỳ bất lực mà duỗi ra rồi lại nắm chặt lại, hai chân duỗi thẳng ra căng cứng, cuối cùng vào thời điểm nắm tay bên trong hạ thể cậu tiếp tục cố gắng đi sâu vào bên trong rốt cuộc Dương Trì cũng phát ra tiếng gào thét như xé tận tâm can: “A a a a! A ——! Dừng! Dừng! Không cần! A a a a a a! Không cần a a a!”
Có điều chút xíu khiển trách này căn bản không đủ để khiến cho hai người kia thỏa mãn. Vậy mà lại có thêm một ngón tay nương theo cánh tay thô to của Dương Hiểu mà tiếp tục chui vào bên trong vách tường âʍ đa͙σ đã bị căng ra đến cực hạn của cậu. Cậu hoàn toàn không dám tin vào cảm giác của mình nữa rồi. Cậu cực kỳ kinh hãi mà cuối đầu xuống nhìn, chỉ thấy nơi hạ thể đã bị cắn vào cả một bàn tay vậy mà lúc này lại bị móc ra thêm một khe hở mà thứ móc ra khe hở đó vậy mà lại là ngón tay của Dương Mặc. Lúc cậu nhìn thấy thì đã có hai ngón tay chui vào bên trong chậm rãi cào cấu lên thành âʍ đa͙σ rồi lại đâm vào rút ra vài cái rồi cứ thế mà nhét thêm ngón thứ ba vào bên trong.
Bọn họ điên rồi.