Quản gia mang theo vài người đẩy cửa phòng ra, bị mùi tanh tưởi của tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nướ© ŧıểυ trước mặt ập vào huân đến ho khan vài tiếng, một hồi lâu mới thích có thể ứng được một chút, đi về phía mép giường. Dương Trì nằm trên giường, trên cơ thể trắng như tuyết kia đều là vết thương chồng chất, toàn thân ngâm ở trong vũng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nướ© ŧıểυ ướŧ áŧ dơ bẩn một mảng vàng vàng trắng trắng bơ bẩn đến mức hầu như không thể nhận ra gương mặt của người này là ai nữa. Quản gia cũng không có chút tâm lý đồng tình gì cả. Ông ta chỉ huy nhóm người làm nâng Dương Trì còn đang mê mang dậy rồi lôi từ trên giường xuống, nâng nâng vào bên trong phòng tắm rửa sạch cơ thể giúp cậu còn ông thì tự tay đổi lấy một tấm ra trải giường cùng chăn đệm mới, sau khi đổi xong lại mở cửa sổ ra để xua đuổi cái mùi hương khó nói kia. Sau khi bận rộn sắp xếp một trận xong xuôi lúc này mới khiến cho căn phòng này sạch sẻ hơn một chút.
Rất nhanh bọn người hầu đã tắm rửa sạch sẽ cho người trước mắt, dựa theo lệ thường thì bọn họ cũng chỉ dám tắm rửa ở bên ngoài chứ không dám động vào những món đồ “Trang trí” ở bên trong cơ thể cậu. Bên trong hai lỗ niệu đạo của Dương Trì vẫn bị hai cây thông niệu đạo cùng với dây dẫn đã hết pin kia xỏ xuyên qua, phía dưới hai cái nhục huyệt cũng bị hai cây dương cụ giả chạy bằng điện lấp đầy, bên trong phỏng chừng cũng bị bắn không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào đến nổ cái bụng cũng có chút trướng lên.
Quản gia đã thường xuyên thấy cảnh này cho nên làm gì có chuyện thương hai cậu. Bọn họ đem người ném lên trên giường rồi phủ một cái chăn qua loa lên người cậu sau đó liền mang theo người rời đi.
Dương Trì vẫn luôn hôn mê tới tận năm giờ chiều, mãi tới tận khi cửa niệu đạo truyền đến một trận đau đớn mới lo sợ không yên mở to mắt.
Là Dương Hiểu, hẳn là vừa mới tan học quay về.
Hiện tại người thiếu niên này đang cực kỳ hăn hái chơi đùa với căn dương cụ của cậu. Cậu ta nắm lấy phần ống dẫn lộ ra bên ngoài kia tới tới lui lui mà trừu cắm bên trong huyệt đạo, không ngừng thọc mở lỗ thịt khổng cùng bàng quang cậu. Dương Trì đau đến mức bắt đầu run rẩy, nhưng mà cái nơi bị cậu ta nắm trong tay kia cũng không dám lộn xộn, chỉ dám nhỏ giọng cầu xin: “Hiểu Hiểu, đừng thọc nữa mà, đau quá……”
Dương Hiểu nghe thấy hai tiếng “Hiểu Hiểu” kia thì bỗng nhiên nhíu mày lại, động tác trên tay hơi ngừng trong chốc lát sau đó lại tiếp tục trừu cắm, có điều động tác lúc này so với ban nãy càng ác liệt hơn. Dương Trì không chú ý tới cảm xúc trong ánh mắt của cậu ta mà chỉ lo nhẫn nại cảm giác đau đớn do lỗ niệu đạo bị trừu cắm một cách ác liệt, hai tay cố gắng nắm lấy tay cậu ta cầu xin: “Đừng, Ngừng…… Thật sự đau, đau quá…… xin em đừng thọc……”
Ngón tay Dương Hiểu khẽ lại dừng một chút, sau đó bỗng nhiên trậc lưỡi một tiếng, hai tay cầm lấy hai cây thông niệu đạo đang cắm trong hai cái lỗ niệu đạo của anh, kéo mạnh một phát hung hăng lôi tuột nó ra ngoài. Dương Trì đột nhiên bị cảm giác đau đớn đánh úp mà hét thảm lên, gân xanh trên cánh tay đang níu kéo lấy cánh tay Dương Hiểu căng ra như muốn bạo nổ. Dương Hiểu hất văng cái tay của cậu ra, giữ chặt bờ vai của cậu mà túm cả người cậu dậy sau đó trực tiếp móc dươиɠ ѵậŧ mình ra thọc thẳng vào bên trong cổ họng cậu, một bên thao miệng một bên nói: “Ngồi trên giường, mở lớn hai chân ra.”