Dương Trạch Thiên xem xong một màn vừa rồi thì cực kỳ hài lòng. Ông ta sửa sang lại quần áo một chút, vẫn còn có chút lương tâm mà nói một câu: “Biểu hiện hôm nay của cưng coi như không tồi. Nếu đã như vậy thì tối nay liền để cưng ra tiếp khách, Dương Trì không cần phải đi nữa.”
Cuối cùng thì người đàn ông từ nãy đến giờ vẫn luôn để mặc cho người người xâu xé cơ thể mình cũng đã mở hai mắt ra, ánh mắt run rẩy mà chớp chớp, sau đó tựa như đã say khướt mà phun ra mấy chữ: “Cảm ơn lão gia……”
Dương Trạch Thiên tùy tiện túm lấy một cây côn điện ở bên cạnh chọt chọt vào trong cái lỗ lol đầy nước của anh cười nhạo: “Không thể không nói, cưng thật đủ tư cách làm một người mẹ điếm thúi mà.”
Người đàn ông nằm bên dưới lại nhắm hai mắt lại không nói thêm bất kỳ lời nào nữa. Dương Trạch Thiên thấy vậy thì nheo hai mắt lại kích hoạt luồn điện của cây điện côn kia, rồi đâm một phát lên cây ngọc hành của anh. Lập tức thân thể của người đàn ông kia cũng theo ý nguyện ông ta mà mãnh liệt giật bắn lên, trong miệng cũng hét lên một tiếng. Dương Trạch Thiên thấy vậy thì cực kỳ hài lòng, từ từ cười nói: “Bùi Nhiên à, em xem bộ dạng hiện tại này của em đi, ngay cả một con đĩ điếm dơ bẩn ở ngoài kia còn không bằng. Em nhìn thử hai cây giương cụ giả đang cắm ở trong hai cái lỗ da^ʍ của em đi, hai cây dương cụ này là do tôi cố ý tìm người đặt làm đó. Nơi này của em đã căng đến mức quá lớn rồi, mấy căn dương cụ giả mà người bình thường sử dụng được bán trên thị trường đã không còn khả năng bịt kín cái lỗ này nữa rồi, em có biết không?”
Bùi Nhiên không nói gì, anh vẫn nhắm hai mắt lại tựa như sắp hôn mê như cũ, căn bản không thèm nhìn ông ta. Dương Trạch Thiên thấy vậy thì cực kỳ không vui, ông ta tăng điện lượng lên cao hơn một chút rồi đâm thẳng về phía hoa huyệt đang bị căn côn ŧᏂịŧ giả lấp kín kia. Bùi Nhiên bị điện giật đến mức sắc mặt trắng bệch, cư nhiên ống thông niệu đạo đang cắm vào bên trong căn dươиɠ ѵậŧ kia cũng bắt đầu chảy ra nướ© ŧıểυ. Dương Trạch Thiên thấy vậy thì bắt đầu cảm thấy có chút vui vẻ. Ông ta lại lấy cây côn điện kia đánh lên cặρ √υ' cùng cái bụng đang phình to ra của Bùi nhiên nhìn cậu run rẩy tựa như bị lúc bị đám đàn ông kia đè xuống thao lol thì lúc này tâm tình mới tốt hơn. Ông ta nở nụ cười đầy trào phúng nói: “Cái ngày mà em dám phản bội tôi thì em cũng nên biết kết cục của mình sẽ như thế nào rồi đi. Sao nào? Tôi có làm em thất vọng hay không?”
Bùi Nhiên bị điện giật đến mức toàn thân đều kịch liệt run rẩy, có điều ngoại trừ cách kêu đau cùng những tiếng thét thảm thiết kia ra thì anh cũng không trả lời câu hỏi của ông ta. Dương Trạch Thiên dùng côn điện đùa bỡn cơ thể anh một lát thì cảm thấy không còn thú vị nữa cho nên đổi giọng nói: “Cái thằng tiểu tạp chủng Dương Trì kia lại mang thai rồi.”
Đại não của Bùi Nhiên trong cơn mê mang bỗng nhiên ngừng hoạt động. Anh đột nhiên mở bừng hai mắt.
Dương Trạch Thiên thấy anh cuối cùng có phản ứng liền vui vẻ nói: “Có điều tôi cũng không biết đứa bé mà nó đang mang trong mình kia là của ai nha. Tôi cũng không biết nên gọi đứa con do tôi cùng con trai mình sinh ra thì nên gọi là nhi tử hay là tôn tử đây?”
Cả gương mặt của Bùi Nhiên đều trở nên trắng bệch tựa như anh đang dùng hết toàn bộ sức lực của mình để nghiếng răng khiến cho quai hàm cũng bắt đầu run lên.
Dương Trạch Thiên thấy vậy thì cười rộ lên. Khó có khi ông ta cảm thấy hứng thú như vậy cho nên đã móc căn dương cụ căng cứng hồi lâu của mình ra đặt trước mặt anh cực kỳ vui vẻ mà tiểu thẳng lên gương mặt kia. Sau khi ông ta tiểu xong thì tỏ vẻ cực kỳ đắc ý mà dẫn đoàn người mênh mông cuồng cuộn rời đi dưới ánh mắt chứa đầy thù hận của Bùi Nhiên.
Lúc này căn mật thất chỉ còn lại đơn độc mỗi tiếng hít thở của Bùi Nhiên, thật lâu sau anh có chút mệt mỏi mà quỳ gối dựng thẳng cơ thể của mình dậy. anh quỳ rạp ở trên mặt đất để hòa hoãn lại trong chốc lát sau đó vươn cánh tay run rẩy của mình nắm lấy căn côn điện kia thật chặt, cắn chặt răng, cực kỳ thù hận mà phun ra mấy chữ.
“Súc sinh…… Sớm muộn gì tao cũng…… Tự tay gϊếŧ chết mày!”